Tống Hoài Trạch nóng nảy, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút… chờ mong?
Tống Tướng trừng mắt liếc hắn một cái:
“Ngươi nếu còn ngu xuẩn như này thêm lần nữa, đừng trách ta đuổi cả ngươi theo nàng ta ra ngoài! Ngoan ngoãn quay về viện của ngươi đi!”
Tống Hoài Trạch khẽ cắn môi, dẫn người rời đi.
Tống Tướng lẩm bẩm nói:
“Sao ta lại sinh ra một nhi tử như thế được chứ!”
Ta mới không thèm cùng ông ta điều tra xem tại sao Tống Hoài Trạch ngu xuẩn vậy đâu, nói một tiếng “an” rồi tự về viện của mình nghỉ ngơi.
Tống Tướng đã lên tiếng, ta cũng được thanh tịnh một thời gian.
Phát cháo được một tháng, vốn dĩ từ đầu ta chỉ muốn tích phước cho tỷ tỷ, không ngờ thanh danh thiên kim Tướng phủ lương thiện, nhân từ đã truyền ra khắp kinh thành, ngay cả Hoàng đế cũng biết.
Thiên tử phái ta đến diện kiến, tận đến lúc đứng trước cửa thượng thư phòng ta vẫn hoàn toàn mông lung.
Tống Tướng liếc mắt nhìn ta một cái:
“Đi theo phụ thân là được rồi, đừng sợ.”
Ta gật đầu, thật ra ta cũng không sợ, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
Đến khi bước vào ngự thư phòng, bắt gặp gương mặt tươi cười của Tiêu Chi Nghiêu ta liền hiểu được rốt cuộc tại sao Hoàng đế lại biết đến sự tồn tại của ta rồi.
Hoàng đế nói chút chuyện với Tống Tướng, khách khí khen ngợi ta:
“Chuyện cứu tế kia Trẫm đã sớm nghe nói, ngươi đứa nhỏ này đúng là thiện tâm hiếm có.”
Ta hành lễ theo như quy củ đã được học:
“Đa tạ Bệ hạ đã quá khen.”
“Ngươi xứng đáng, Tam Hoàng tử của Trẫm mắt cao hơn đầu, nói về ngươi lại không ngớt lời tán thưởng, hắn nói Trẫm phải ban thưởng cho ngươi, nhưng Trẫm không nghĩ thứ gì thích hợp để ban thưởng cho ngươi.”
“Thần nữ chỉ là bỏ chút sức mọn, không dám đòi hỏi phần thưởng.”
“Lời Trẫm đã nói đương nhiên không thể rút lại, hay là như này, ngươi có thể đưa ra một thỉnh cầu cho Trẫm.”
Ta thoáng ngừng lại một chút:
“Cái gì cũng được?”
“Cái gì cũng được.”
Ta trầm mặc một lúc, Tiêu Chi Nghiêu ngược lại có vẻ không chờ được nữa:
“Phụ hoàng đã nói cái gì cũng được thì có nghĩa là cái gì cũng được, ngươi cứ nói đi.”
Ta quỳ xuống, hành đại lễ với Hoàng đế, thẳng lưng nói:
“Xin Bệ hạ thứ tội vượt quá phép tắc, thần nữ chỉ cầu thiên hạ không còn nạn bắt cóc, kính mong Bệ hạ sửa lại pháp lệnh, những người phạm tội bắt cóc phải bị xử tử lăng trì. Trừ điều đó ra, thần nữ không còn thỉnh cầu nào khác nữa ạ"