Nhật Xuất Vi Lan

Chương 14

Tiêu Chi Nghiêu rùng mình.

Ta nói lời này cho hắn, cũng là nói cho người tung tin đồn kia nghe.

Người nọ sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, liền tức khắc nhận tội.

Hắn nói có một vị cô nương cho hắn ngân lượng, bảo hắn đi gây chuyện. Cô nương kia, cũng là người Tống phủ.

Ta dẫn người cùng hồi phủ, lão quản gia nói hiện giờ Tống Cẩn Du và Tống Hoài Trạch đều đang ở viện của Tống Tướng.

Vừa đúng lúc, đỡ mất công vòng vo.

Ta tới viện Tống Tướng, thị vệ vào thông báo liền dẫn chúng ta vào.

“Là nàng ta?”

Người nọ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Cẩn Du, lập tức gật đầu:

“Chính là nàng ta.”

“Tốt lắm.”

Ta bước lên hai bước, túm lấy cổ áo nàng ta, tát cho hai bạt tai rồi đẩy nàng ta ngã xuống đất.

“Đúng là loại chuyện táng tận lương tâm nào ngươi cũng làm được!”

Tống Tướng thấy một màn vậy mặt không đổi sắc, dù sao ông ta cùng từng thấy bộ dạng điên cuồng hơn nhiều rồi.

Tống Hoài Trạch kinh ngạc đến ngây người, mãi mới định thần lại được liền chạy ra chắn trước mặt Tống Cẩn Du, đỡ nàng ta dậy.

“Ngươi điên cái gì? Lại còn dám động thủ đánh người!”

Ta cười lạnh nói:

“Sao ngươi không hỏi xem nàng ta đã làm ra cái chuyện thiếu đạo đức gì!”

Từ lúc ta đưa người vào viện đến khi ta tát nàng ta, Tống Cẩn Du sợ đến mặt tái nhợt, giờ lại càng ngày càng trắng, nàng ta không nói gì, chỉ biết khóc rồi lắc đầu.

Ta đem sự tình kể lại rõ ràng một lượt, sắc mặt Tống Tướng liền tối sầm lại.

Nếu hôm nay thanh danh của Tướng phủ thực sự bị người nọ bôi nhọ, chỉ sợ ngày mai sổ con cáo tội ông ta lập tức có mặt trong ngự thư phòng của Hoàng đế!

Tống Hoài Trạch không cho là nghiêm trọng:

“Chẳng qua chỉ là một đám nạn dân mà thôi, có thể gây ra được chuyện gì? Đáng để ngươi tức giận đến mức đánh người hay sao?”

Ta tức giận đến bật cười:

“Tống Hoài Trạch, ngươi chưa mở miệng nhìn qua đã biết là loại ngu xuẩn, giờ ngươi mở miệng nói chuyện người ta càng khẳng định sự ngu xuẩn của ngươi đấy! Ngươi không có não à? Ta thật sự hoài nghi bao nhiêu năm nay ngươi có thật sự đi học không đấy! Phụ thân cũng không phải không trả tiền cho học viện, hay là ngươi đọc sách nhiều đến não bị teo tóp lại rồi? Trong số những người ngu xuẩn, ngươi là người thành công nhất đấy!”

Tống Hoài Trạch bị ta mắng cho đỏ cả mặt, hắn muốn phản bác thì bị Tống Tướng ngăn lại.

Tống Tướng ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn Du, ông ta là quyền thần dưới một người, trên vạn người, xét về khí chất làm sao một nữ tử nhỏ nhoi có thể sánh bằng ông ta được.

“Như lời nữ nhi ta nói, nhi tử này của ta đúng là ngu xuẩn, ngươi khiến hắn bảo vệ cho ngươi ở lại Tống phủ là việc của ngươi, nhưng đừng nghĩ đến việc gây chuyện thêm một lần nào nữa, bằng không trước tiên ta sẽ diệt trừ cái mầm họa là ngươi đấy!”

Tống Cẩn Du hai hàng lệ tuôn rơi:

“Phụ thân, con không có, con thật sự không có!”

“Có làm hay không trong lòng ngươi rõ nhất!”

Tống Tướng cũng không phải tên ngốc thương hoa tiếc ngọc:

“Từ nay trở đi đừng gọi ta là phụ thân, ngươi không phải nữ nhi của ta!”

“Phụ thân!”