“Qi quy định phát cháo cứu trợ phải dùng gạo tốt nhất? Cứu trợ là ta tự nguyện làm, có là gạo ngon hay gạo lứt thì cũng là lòng tốt của Tướng phủ, dám hỏi điều luật nào quy định cháo cứu trợ phải dùng gạo tốt nhất?”
Người nọ sửng sốt:
“Ngươi là ai?”
Ta khinh thường cười nói:
“Ta chính là vị tiểu thư Tướng phủ mới đón về ngươi vừa nói.”
Người nọ sắc mặt thay đổi, lại quát:
“Là ngươi thì làm sao, ta nói sai sao, gạo tốt thì đáng bao tiền, Tướng phủ phú quý, cháo cứu trợ cho dân tại sao không dùng gạo tốt?”
“Tống phủ phú quý, liên quan gì đến ngươi? Ngươi có công giúp phụ thân ta thăng quan tiến chức, hay ngươi kiếm tiền cho Tướng phủ? Đến lượt ngươi ở đây nói nhảm sao? Mục đích của cứu tế chính là giúp người dân ăn no chứ không phải ăn ngon, gạo lứt tuy không quý bằng gạo hảo hạng nhưng cháo Tướng phủ phát mười ngày này có thể giúp nạn dân không bị đói cả tháng. Hơn nữa, gạo lứt chống đói, ngươi đi khắp cái kinh thành này xem có nhà nào phát cháo như nhà ta không?”
“Ngươi thanh cao, ngươi vĩ đại, vậy trong lúc ngươi chỉ trích ta thì ngươi đã vì nạn dân làm được cái gì? Ta có tiền thì phải nghe theo mấy lời chỉ đạo bừa bãi của ngươi à? Ngươi là phụ thân hay là mẫu thân ta, lão tử nợ ngươi cái gì!”
Người nọ chắc là chưa thấy tiểu thư thế gia nào “phong tư xuất chúng” như ta, bị ta mắng cho hoa cả mắt.
Lúc này, một tiểu cô nương tay bưng bát cháo dẫn theo muội muội đi đến trước mặt ta:
“Muội muội, dập đầu với tiểu thư đi.”
Tiểu muội muội nghe lời cúi người hành lễ, đưa bông hoa nhỏ trong tay cho ta:
“Tỷ tỷ nói với muội, người đã cứu mạng muội, cái này muội tặng tiểu thư.”
Ta nhận lấy bông hoa trong tay nàng, xoa đầu nàng.
Tiểu cô nương nở nụ cười:
“Tiểu thư, chúng ta hiểu được tâm tư của người. Đối với những người như chúng ta mà nói, no bụng mới quan trọng, ch.ế.t đói rất khó chịu. Tiểu thư vì chúng ta mà suy nghĩ, người là người lương thiện nhất trên thế gian này, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra.”
Tiểu cô nương nói một lời này, mọi người liền hưởng ứng theo, tất cả đều là những lời cảm kích.
Ta ngẩng đầu nhìn người nọ:
“Kẻ ngốc kia, ngươi còn thắc mắc gì nữa không?”
Mọi người nghe vậy đều vang lên một trận cười, người nọ sắc mặt đỏ bừng, quẫn bách lắc đầu, xoay người muốn bỏ đi.
Ta sai thị vệ phủ chặn hắn lại.
“Nhưng ta còn có một điều muốn hỏi ngươi. Ăn mặc chỉnh tề như này, chắc không phải nạn dân, còn biết tiểu thư thế gia cứu trợ sẽ dùng gạo tốt, chứng tỏ là người kinh thành. Vậy người nào đã ra lệnh cho ngươi, ai xúi giục ngươi đến chỗ phát cháo của Tướng phủ gây chuyện?”
Người nọ liều mạng vùng vẫy, quyết không nói gì.
Ta lệnh cho thị vệ đưa hắn đi thẩm tra.
“Mọi người tiếp tục dùng cháo đi. Cháo của Tướng phủ ta tuy là dùng gạo lứt nhưng đảm bảo no bụng!”
Trong đám đông nổi lên một tràng trầm trồ khen ngợi.
Ta dẫn Hạnh Nhi rời đi. Tiêu Chi Nghiêu nãy giờ đứng một bên xem náo nhiệt nói:
“Hóa ra ta đã đánh giá thấp ngươi.”
“Tam Hoàng tử nếu không có chuyện gì, mời đi cho.”
Tiêu Chi Nghiêu làm như không nghe thấy:
“Ngươi tính thẩm tra hắn thế nào?”
Ta ý vị thâm sâu nhìn hắn một cái:
“Trước tiên lấy roi nhúng qua nước ớt quất chín chín tám mốt roi, nếu vẫn chưa khai thì lột hết y phục cho vào trong bao tải cùng với chuột và rắn, buộc lại rồi sai người dùng gậy gỗ đánh. Còn cứng miệng chưa khai thì dùng kim châm đâm vào đầu ngón tay, đâm đến khi móng tay tự rụng xuống mới thôi.”
“...”