Nhật Xuất Vi Lan

Chương 16

Trong Ngự thư phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng âm thanh ngoài cửa sổ.

Tiêu Chi Nghiêu kinh ngạc nhìn ta, hiển nhiên không nghĩ ta lại lớn mật như thế.

Sau một lát, Tống Tướng cũng quỳ xuống:

“Tiểu nữ to gan, xin Bệ hạ thứ tội.”

Hoàng đế nhìn thẳng vào ta:

“Sao ngươi lại đưa ra thỉnh cầu này?”

"Trước khi thần nữ được đón về Tướng phủ, đã từng sống với một người chuyên bắt cóc. Thần nữ từng chứng kiến chúng đánh ch.ế.t những đứa trẻ khóc nháo không nghe lời, từng thấy bọn chúng bán những tiểu nữ tử mới mười tuổi vào kỹ viện tiếp khách, cũng từng thấy cô nương như hoa như ngọc đang sống yên ổn chỉ vì mười lượng bạc mà bị bán đến nơi sơn cùng thủy cốc, bị đánh ch.ế.t cũng không ai biết. Bệ hạ, so với các nàng, thần nữ thật sự quá may mắn.”

“Vậy ngươi có từng nghĩ đề ra hình phạt nặng như vậy không phải là răn đe bọn chúng mà ngược lại càng đẩy những người kia xuống vực sâu không? Dù sao đám bắt cóc đó cũng chắc chắn sẽ phải ch.ế.t, bọn chúng sao có thể đối xử với họ như một con người? Sao có thể thả họ về toàn mạng?”

Ta trầm mặc một lúc, lên tiếng:

“Bệ hạ, có lẽ đối với những người bị bắt cóc mà nói, sống cũng là một loại thống khổ. Thần nữ không có tư cách quyết định tính mạng thay cho người khác, nhưng thần nữ có thể nói với Ngài những gì thần nữ đã từng thấy. Người tàn tật thì không thể đứng dậy sinh hoạt, ngay cả ăn uống cũng phải có người giúp đỡ. Nữ tử từng bị vũ nhục dù có sống sót thoát được cũng sẽ bị người đời chỉ trích, không ai chấp nhận họ, thậm chí còn có những tên súc sinh lấy việc đó ra để mua vui. Bọn họ đã hết hy vọng với cuộc sống, chỉ muốn thoát khỏi địa ngục trần gian này, vô số người t.ự s.á.t, họ hoàn toàn vô tội, tại sao họ không thể sống trong khi những người hại họ lại vẫn còn sống nhởn nhơ?”

Hoàng đế tràm mặc một lát, thở dài một hơi:

“Trẫm sẽ cân nhắc, nhưng Trẫm muốn nói cho ngươi biết một câu, cực đoan sẽ dẫn tới cực đoan, ngươi là đứa trẻ thông minh, chắc chắn sẽ hiểu được ý của Trẫm.”

Ta lưỡng lự một lát, lại hành đại lễ:

“Thần nữ đa tạ Bệ hạ chỉ giáo.”

Ra khỏi ngự thư phòng, phụ thân ta một thân mồ hôi lạnh.

“Ngươi, cái nha đầu này, quá to gan!’

Ta không phản bác, vẫn nên bày ra bộ dạng nhu thuận một chút.

Ta theo Tống Tướng chân trước vừa hồi phủ ngay sau đã có Thánh chỉ truyền tới.

“Đích nữ Tống gia Tống Vi Lan, tính tình ôn lương, thiệm tâm thiện hạnh, yêu thương dân chúng, lòng Trẫm an ủi, đặc biệt phong Vi Huyện chủ, ban hoàng kim vạn lượng, rộng tốt ngàn mẫu.”

Cái Huyện chủ kia để làm gì thì ta không biết, nhưng hoàng kim làm gì có ai có thể không yêu!

Từ trong chỗ Hoàng đế ban thưởng, ta lấy ra chút đồ bổ đem tới cho lão phu nhân.

“Ngươi đứa nhỏ này đúng là hiếu thuận.”

Lão phu nhân đã nghe nói chiến tích của ta ở trong Hoàng cung, gõ đầu ta;

“Nha đầu này, con cũng thật lớn mật, trước mặt Thánh thượng mà cũng dám làm càn, may mà Thánh thượng không trách tội, không thì dù có mấy cái đầu cũng không gánh nổi tội.”

Ta ôm tay bà làm nũng:

“Tổ mẫu, con cũng đã không sao rồi, phụ thân cũng đã mắng rồi, người đừng nói nữa.”

Lão phu nhân bất lực lắc đầu cười:

“Được, ta đây nói với con chuyện khác. Con được phong Vi Huyện chủ, đây là đại sự, phải mở thiết yến các bằng hữu với Tướng phủ, đây cũng là yến tiệc đầu tiên con lấy thân phận đích tiểu thư Tướng phủ để xuất hiện, dù sao cũng là yến tiệc nhà ta, không thể lộ ra một chút sơ sót nào.”

Ta gật đầu:

“Tôn nữ biết, tổ mẫu yên tâm.”

Lão phu nhân trêu ghẹo nói:

“Yến tiệc quá ồn ào, ta tuổi tác đã cao lại còn phải lo liệu chuyện này nữa, thật là mệt mà!”

Ta bật cười:

“Không thì để con nói cho tổ mẫu một biện pháp, phụ thân vẫn một mình, mẫu thân đã ra đi nhiều năm như vậy rồi giờ cũng nên tính đến chuyện tục huyền thôi, hay là hôm đó người để ý trong những khách đến phủ một chút, nếu có người nào vừa ý chút, con liền nói với phụ thân đến cầu thân!”

“Một tiểu nha đầu như ngươi, ngay cả phụ thân cũng dám tự ý sắp xếp!”

Ta bồi lão phu nhân cười vui vẻ một trận đến khi dùng bữa tối xong mới rời đi.

Vừa vào viện, Thanh Trúc liền chạy ra đón ta, phịch một tiếng quỳ xuống:

“Tiểu thư, nô tỳ có chuyện muốn bẩm báo!”