“Tôi hiểu rồi.” Trì Quy Chu gật đầu, nghiêm túc thuật lại, “Tôi sẽ không lắm lời.”
Vì để bảo vệ tôn nghiêm của người bệnh, hoặc là giữ gìn mặt mũi của kẻ có tiền, loại chuyện này nhất định không được truyền ra ngoài
Trì Quy Chu tỏ vẻ cậu hiểu rất rõ.
Chó Ngao Lâm nghe thấy lời nói chân thành của người trước mặt, rốt cuộc cũng yên lòng. Nhìn qua Omega thon gầy trước mắt, trong lòng gã không khỏi nảy sinh một chút lo lắng theo bản năng của Alpha.
“Mua một ít thuốc xịt bầm tím, vết thương sẽ lành nhanh hơn. Chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu tiền thuốc men, cùng với phí tinh thần và phí bảo mật.” Gã sảng khoái bảo, “Cậu muốn bao nhiêu?”
Tôi muốn bao nhiêu á? Trì Quy Chu cảm thấy câu hỏi này có chút buồn cười, nhưng cũng không ngoài dự đoán.
Cậu nhìn ra người trước mặt là do thói quen đặc quyền của kẻ có tiền, có thói quen suy nghĩ và cách ăn nói tiêu chuẩn, và không thực sự quan tâm đến những thứ khác ngoài lợi ích của bản thân.
“Không cần. Vãn Nguyệt Cư sẽ chịu trách nhiệm về phương diện này.” Trì Quy Chu đáp.
Về phương diện bảo đảm phúc lợi của nhân viên, Vãn Nguyệt Cư cũng đã làm tương đối tốt. Đây chính là lý do Trì Quy Chu hoàn toàn không đề cập đến việc bồi thường với người trước mặt.
Cậu không muốn dính líu với bọn họ quá nhiều.
“Vãn Nguyệt Cư là Vãn Nguyệt Cư, chúng tôi là chúng tôi.” Chó Ngao Lâm lấy bóp, rồi rút một tấm thẻ đỏ. Trên card là hình hoa văn trừu tượng hình chim hồng hạc đầy màu sắc và sôi động, bên cạnh có một chuỗi chữ tiếng Anh.
Gã nhẹ nhàng đặt tấm card vào tay Trì Quy Chu, rồi cười rộ để hở chiếc răng nanh nhỏ: “Tôi không mang theo nhiều tiền mặt. Đây là card hội viên của câu lạc bộ SINGA, tiền trong đó có thể rút ra dùng —— Hãy giữ lấy, tạm thời bồi thường như vậy nhé.”
Sự chú ý của Trì Quy Chu lại không đặt vào tấm card hội viên hồng hạc. Khi Chó Ngao Lâm lục lọi lấy bóp ra, dường như anh đã thoáng nhìn thấy hoa mận gai.
Hoa mận gai là logo của Học viện Audepas... Chẳng lẽ là bạn cùng trường sao?
Tuy rằng suy đoán trong lòng, nhưng Trì Quy Chu cũng không mở miệng dò hỏi.
Loại thông tin cá nhân này không thích hợp để dò la. Vả lại, nếu biết học cùng một trường thì đã sao chứ? Phạm vi của bọn họ khác nhau, sau này nếu không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì hẳn sẽ không chạm mặt nhau.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu thật sự là bạn cùng trường, vị tiểu tiên sinh Hạ thật xứng danh tàn nhưng không phế mà.
Phải biết rằng, áp lực học tập tại Học viện Audepas không hề nhỏ, việc kiên trì đến trường dù đang mắc bệnh tâm thần thì quả là nghị lực đầy mình.
—— Chỉ mong anh ta có thể uống thuốc đúng giờ, khống chế tình huống phát bệnh kịp thời, tránh lỡ tay làm tổn thương quần chúng vô tội.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Trì Quy Chu vẫn giữ thái độ bình tĩnh, mi mắt cụp xuống như chiếc quạt nhỏ khép hờ. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cậu vẫn nhận lấy card hội viên mà Chó Ngao Lâm đưa cho.
Kệ đi, không để phí phạm vậy được.
Cổ tay trái của cậu đau khủng khϊếp, sau lưng cậu chắc cũng bị bầm tím vì cú vừa nãy. Không có đạo lý nào mà phải chịu tội vô cớ, nên mình lấy khoản bồi thường này cũng coi như sòng phẳng.
Một tấm card xinh đẹp với họa tiết chim hồng hạc trừu tượng được kẹp giữa các ngón tay, trên đó chỉ có chữ tiếng Anh SINGA khoa trương, không rõ đó là câu lạc bộ gì.
Trì Quy Chu liếc mắt một cái, nhét vào túi áo, định sau này nếu có thời gian thì đi xem thử.
==
Sự kiện ở Vãn Nguyệt Cư chỉ là một bài nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống, Trì Quy Chu cũng không trì hoãn buổi học ngày hôm sau.
Không biết là có phải là do mùi cay nồng đó đã triệt tiêu hay đã bị làn gió đêm trên đường về thổi bay đi, nhưng mùi thơm thoang thoảng của bánh kem dâu tây cuối cùng cũng không còn ám mùi trên người cậu nữa.
Trì Quy Chu lại trở về với trạng thái cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Cậu bước vào lớp với chiếc túi vải màu lông lạc đà đeo một bên vai, ung dung ngồi xuống vị trí chính giữa hàng đầu tiên phía bên phải của phòng học, rồi lấy trong túi ra chiếc laptop cũ mua lại.
Bây giờ đã gần đến giờ vào học, nhưng trong căn phòng học rộng lớn chỉ có vài người. Trì Quy Chu không hề ngạc nhiên trước tình cảnh thế này.