Chó Ngao Lâm hơi cau mày, suy nghĩ vài giây rồi hỏi thẳng: “Tại sao cậu lại làm việc ở đây?”
Hoàn toàn không lường trước được mở đầu của đối thoại, khiến Trì Quy Chu sửng sốt một chốc.
Tuy không hiểu nguyên do nhưng cậu vẫn thành thật trả lời: “Tiền lương và đãi ngộ ở đây rất tốt, còn cung cấp cơm ăn cho người làm công.”
Thì ra là thế, vì tiền à.
Chó Ngao Lâm ngầm hiểu trong bụng.
Tiền lương của Vãn Nguyệt Cư rất cao, quả thực rất đáng giá để vị Omega trước mặt cải trang thành Beta đến đây —— Không biết cụ thể đã sử dụng cách gì, nhưng cậu vẫn có thể trót lọt vượt qua kiểm tra.
“Hoá ra là như vậy. Tôi có thể hiểu được hành vi của cậu.” Chó Ngao Lâm cười, xoa xoa thái dương như đang buồn rầu, “Nhưng... cậu cũng có một ít trách nhiệm về chuyện xảy ra tối nay đấy.”
“Hơn nữa, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, nó sẽ gây rất nhiều rắc rối cho cậu. Cậu biết điều đó mà phải không?”
Để đảm bảo sự việc tối nay không bị lộ ra ngoài, gã phải nắm lấy nhược điểm của cậu, cố ý dùng cách nói nửa trêu đùa nửa dọa dẫm để thăm dò thái độ của người trước mặt.
Trì Quy Chu: “?”
Khách hàng uống say phát điên thì mình phải chịu trách nhiệm gì chứ? Về phần gặp rắc rối ấy hả, cậu không nghĩ mình sẽ gặp phải rắc rối gì cả.
Song, cậu cũng không có ý định mở miệng phản bác điều gì, dù sao thì tranh cãi với khách hàng cũng chẳng ích gì.
Hẳn là người trước mặt tối cũng uống không ít rồi... Gã trông cũng khá say nên cứ tạm thời đứng nghe vậy.
Dù sao việc lắng nghe cũng không mệt, đành làm biếng một chút vậy, không cần phải dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng, quá tuyệt!
Vì lẽ đó mà Trì Quy Chu vẫn không nói một lời, chỉ im lặng rũ mi, mắt khép hờ lại, ánh mắt dừng ở hoa văn xinh đẹp của những viên gạch được lát trên mặt đất.
Chó Ngao Lâm nhìn chăm chú người trước mặt.
Thanh niên tóc đen có vẻ ngoài thanh tú, đuôi mắt vẫn còn hơi đo đỏ, lông mi mảnh dài như chiếc quạt nhỏ. Làn gió đêm thổi qua mái tóc vén bên tai người này, tựa như muốn vuốt ve gương mặt của cậu.
Thân hình cậu hơi gầy, bộ dáng cúi đầu không nói một lời, trông như thể đang gánh cả một ngọn núi trên lưng, Tay áo hơi xắn lên để lộ cổ tay, những vết dấu tay in hằn đáng sợ hiện rõ trên làn da trắng trẻo của cậu.
“...” Chó Ngao Lâm im lặng một lúc, chiếc răng nanh nhỏ khẽ cắn vào phần thịt mềm ở trong khoang miệng.
Ây dà, có vẻ hơi quá đáng rồi. Sao có thể ức hϊếp một Omega yếu đuối và bất lực như vậy chứ?
Cũng là một Omega đáng thương, không chừng cậu còn đang sợ hãi trước kỳ phát tình sớm của anh Diên tối nay nữa là.
Vì vậy Chó Ngao Lâm ho một tiếng, đổi giọng nhẹ nhàng hơn, an ủi nói: “Đương nhiên, nếu cậu không nhiều chuyện, chúng tôi chắc chắn sẽ không cố ý lan truyền bất cứ điều gì —— Tóm lại, xin lỗi vì chuyện xảy ra tối nay, và sẽ có tiền bồi thường ... Nhưng hãy cho qua chuyện này nhé.”
“Chuyện này nên giữ im lặng là chuyện tốt, dù đối với cậu hay dù đối với anh Diên. Hơn nữa anh Diên rốt cuộc cũng không cắn thật.”
… Từ từ đã, [cắn] á?
Trì Quy Chu chớ mắt lập tức nắm bắt trọng điểm, đột nhiên ngẩng đầu lên. Tên đó còn cắn người?!
Lúc đầu, cậu còn tưởng rằng đối phương nói nhầm, nhưng nhìn dáng vẻ tahrn nhiên của gã, có vẻ như lời nói đúng là thật rồi.
… Đây là hành vi người bình thường sẽ làm ư??
Trì Quy Chu cau mày một lát, trong lòng đột nhiên sáng tỏ.
Ồ, ra là vậy! Hóa ra người đó —— thực ra là một kẻ tâm thần!
Xem nào, mùi cay kỳ lạ, dáng vẻ uống say phát điên bất thình lình đó, nửa ép buộc tiêm thuốc, thái độ che giấu khi xong việc, tất cả những điều này về cơ bản đều đã được làm rõ.
Tiếc thật đấy, tuổi còn trẻ, có tiền có nhan sắc nhưng lại mắc bệnh tâm thần. Từ tận đáy lòng Trì Quy Chu cảm thấy bùi ngùi vô cùng.
Quả nhiên cuộc đời không có chuyện luôn thuận buồm xuôi gió mà!
Tác giả có lời nhắn nhủ:
Trì Quy Chu: Không phải chứ, gã có bệnh à?
Trì Quy Chu: Làm phiền rồi, hoá ra là có bệnh thật.
Vì thế từ lần gặp mặt sau, bạn nhỏ Tiểu Trì đều biểu lộ một chút đồng cảm trong ánh mắt.
Hạ Diên: ……?