Trì Quy Chu vốn tới đây để bưng khay đưa rượu, kết quả tiên sinh Hạ lại không nhận, lúc này Chó Ngao Lâm lại bảo dọn đi, cùng với rượu đã mở sẵn trên bàn.
Vì thế, cậu dứt khoát đưa khay cho người phục vụ mắc lỗi ở đằng sau, để đối phương đưa rượu này về trước, sau đó mang dụng cụ tới dọn bàn ăn.
“…Hướng Vãn…” Hạ Diên thấp giọng nỉ non, âm giọng như bọt khí từ dưới nước nổi lên.
“Úi trời, vãi chưởng. Anh Diên đúng là —— may là ba anh đã đi rồi đấy.” Chó Ngao Lâm lắc đầu, vỗ nhẹ vào vai người anh em tốt của mình.
“Nếu để ba anh biết tối nay anh không thể kiểm soát được cảm xúc là vì món ăn đó có liên quan đến một Omega thì ông ấy sẽ đánh anh một trận. Nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại si tình với Omega đó vậy chứ? Anh ta thì có gì tốt?”
“…Hướng Vãn… rất tốt.”
“Được rồi, người ta đã xa chạy cao bay rồi. Người anh em cũng mau tỉnh táo đi, đừng yêu đương mất não như vậy.”
Hai người trò chuyện ở một bên, Trì Quy Chu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như mình là kẻ điếc, chỉ rũ mắt thu dọn mấy chai rượu lên bàn.
Dọn dẹp xong xuôi ở đằng xa rồi, song vẫn còn vài chai ở gần hai người kia.
Trì Quy Chu do dự một chút, nhưng vẫn bước qua, chuẩn bị nhanh chóng cầm chai rượu rời đi nay, không quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người.
Ai biết vào lúc cậu tới gần, Hạ Diên vốn đang nửa cúi đầu đột nhiên vươn tay túm chặt cậu!
Trì Quy Chu: “?!”
Chó Ngao Lâm cũng sợ hết hồn: “Cái đệt, anh Diên, anh làm gì vậy?!”
Động tác của người say rượu rõ ràng là quá lớn, thậm chí còn quét rớt cái khay trên bàn.
Kèm theo một tiếng “Choang” lớn, con cá xào ớt dầu đỏ rơi xuống đất, nước súp bắn tung tóe vào ống quần.
Trì Quy Chu: “…” May mà cậu đang mặc quần áo làm việc, hơn nữa hằng ngày Vãn Nguyệt Cư đều được tổng vệ sinh.
Cậu nhìn người đang nắm chặt cổ tay mình.
Dưới sự tê dại của rượu cồn, đầu óc Hạ Diên không hề tỉnh táo. Chẳng qua khi hắn ngửi thấy chút mùi hương pheromone Omega ngọt ngào tương tự như của Đường Hướng Vãn, khiến hắn theo bản năng đưa tay ra nắm chặt.
Hạ Diên hơi ngẩng đầu, trong tầm mắt là một bóng người tóc đen mơ hồ.
Bạn tốt Chó Ngao Lâm đang lớn tiếng nói gì đó, Hạ Diên lại chẳng nghe rõ.
Hắn cố chấp nắm chặt cổ tay của bóng người tóc đen, lẩm bẩm nói: “...Hướng Vãn.”
Trong không khí bỗng bùng nổ hương vị cay nồng!
Chó Ngao Lâm đang chạm vào thì phải thả ra ngay, chợt mở to mắt: “Không phải chứ, anh Diên, chết tiệt!”
Không phải là kỳ phát tình bất chợt đến đó chứ?! Đáy lòng gã khϊếp sợ.
Pheromone của Alpha xung đột với nhau, chưa kể cả hai đều là Alpha cấp cao, pheromone bùng phát thường đi kèm với tinh thần lực bùng nổ.
Tinh thần lực là một loại sức mạnh có thể giải phóng, cấp bậc Alpha hoặc Omega càng cao thì tinh thần lực càng mạnh.
Beta không thể ngửi thấy mùi pheromone nhưng có thể cảm nhận được tinh thần lực trong đó. Khi tinh thần lực va chạm, bên yếu hơn sẽ có các triệu chứng như chóng mặt, đau đớn cùng với cảm giác nôn mửa, trường hợp nghiêm trọng thậm chí có thể ngất xỉu hoặc sốc tại chỗ.
Đó là lý do tại sao tinh thần lực Alpha cấp cao bùng nổ lại là một điều vô cùng kinh khủng.
Dù là bạn tốt nhiều năm nhưng Chó Ngao Lâm trước tiên cũng cảm thấy khó chịu không chịu nổi
Tuy nhiên gã nhanh chóng điều chỉnh tốt, ngay sau đó ánh mắt thoáng nhìn sang Hạ Diên bị Trì Quy Chu giữ chặt.
—— Người thanh niên tóc đen có khuôn mặt trắng nõn thanh tú, giờ phút này khóe mắt ẩm ướt, viền mắt hơi đỏ. Trong đôi mắt màu xám nhạt đang ngấn những giọt nước mắt muốn rơi nhưng lại chưa rơi, đôi môi run run, trong cổ họng đang gằn lại tiếng ho khan hoặc nức nở.
Chó Ngao Lâm thấy vậy thì giật mình, gã không khỏi sững sờ giây lát, phải mất một lúc gã mới hoàn hồn lại.
Gã vội vàng tiến tới vỗ nhẹ Hạ Diên, ra hiệu cho đối phương tỉnh táo: “Này, này, anh Diên, tỉnh táo lại đi, anh sắp dọa khóc con người ta rồi đấy!”
“…” Trì Quy Chu im lặng.
Chuyện này có liên quan gì đến việc dọa sợ? Đây là cậu bị mùi ớt cay nồng nặc trong không khí làm sặc mà!!
Tác giả có lời nhắn nhủ: Trì Quy Chu là người bình thường lạc vào, không bị quy tắc ABO ảnh hưởng, nên đối với tinh thần lực cũng sẽ không có phản ứng gì đặc biệt~