Nhảy Qua Nhảy Lại Giữa Omega Và Alpha

Chương 5

Người quản lý đi trước dẫn đường, đi thẳng đến phòng A1.

Qua cánh cửa gỗ có chạm khắc hoa văn đẹp mắt, vẻ mặt người quản lý căng thẳng, chỉnh lại chiếc nơ trước ngực rồi mới lịch sự gõ cửa dò xét.

Chờ một lát, bên trong mới có tiếng đáp lại “Vào đi”.

Người quản lý bước vào trong, trên môi nở nụ cười xin lỗi: “Chào tiên sinh Hạ, tiểu tiên sinh Hạ và tiểu tiên sinh Lâm, tôi là quản lý Lý của Vãn Nguyệt Cư. Tôi thực sự xin lỗi, bởi vì sự sơ suất của nhân viên chúng tôi, đã mang đến cho các ngài một trải nghiệm không vui khi thưởng thức bữa ăn này.”

“Tất cả món ăn tối nay sẽ được miễn phí, xin hãy thứ lỗi cho sự sơ suất của chúng tôi. Cuối cùng, chúng tôi xin tặng các ngài chút rượu nhạt, chúc các ngài dùng cơm vui vẻ.”

Nhân viên mắc lỗi vẫn luôn run rẩy cúi đầu xin lỗi, sau khi người quản lý Lý vừa nói xong thì ra hiệu, Trì Quy Chu bước lên bưng khay đưa rượu.

Trong phòng có tổng cộng ba người, cũng chính là tiên sinh Hạ, tiểu tiên sinh Hạ và tiểu tiên sinh Lâm.

Nghe tiếng xì xào ngoài phòng thay đồ lúc nãy, hẳn là tiểu tiên sinh Hạ và tiểu tiên sinh Lâm đang dùng bữa thì tiên sinh Hạ đột nhiên ghé qua.

Bàn cơm này tuy không phải của tiên sinh Hạ nhưng Trì Quy Chu vẫn đem rượu đến chỗ tặng cho vị chủ toạ tiên sinh Hạ đó.

Tiên sinh Hạ là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm túc, dù rằng đang ở trong phòng ăn nhưng ông ta vẫn thắt nơ, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nạm kim cương màu bạc. Lúc này ông ta đang ngồi yên vị ở vị trí chủ toạ.

Nghe quản lý lên tiếng, ông ta khẽ gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Là chó con Hạ Diên mới vô lễ, chỉ là một món ăn mà sao có thể ầm ĩ như vậy. Nếu không phải tình cờ tôi ở bên cạnh bàn xong việc làm ăn, rồi tới đây nhìn thử, thật sự không biết tại sao tên nhóc này lại càn quấy thế nữa.”

“Ồ không không không, đó là do chúng tôi sai trước.” Quản lý Lý vội vàng cười xòa.

Tiên sinh Hạ nhíu mày nhìn về phía người trẻ tuổi đang cúi thấp đầu.

Mái tóc màu nâu đỏ của người trẻ tuổi có hơi bù xù, sợi tóc ngoài cùng uốn ngược lên một cách kiêu ngạo, trên sống mũi xỏ một chiếc khuyên mũi màu đen, càng làm tôn thêm ngũ quan đẹp trai của hắn.

—— Người trẻ tuổi này có lẽ là con trai của tiên sinh Hạ.

Tiên sinh Hạ cao giọng quát hắn: “Hạ Diên, ngẩng đầu lên, dáng vẻ này của con còn ra thể thống gì nữa!”

“...” Hạ Diên mắt nhắm hờ, không đáp lại, thần sắc có chút cứng ngắc.

“Nói chuyện!” Tiên sinh Hạ thoạt nhìn có phần giận dữ.

“Ây dà, chú Hạ đừng tức giận, anh Diên vừa nhìn là biết uống quá nhiều rồi, phản ứng không nhanh được.” Một người khác ở bên cạnh vội vã hoà giải, gã và Hạ Diên có vẻ bằng tuổi nhau, chắc là bạn bè.

Người này trên mặt tràn đầy ý cười, răng nanh nhỏ nghịch ngợm hơi lộ ra: “Chúng ta vừa mới uống không ít, anh Diên có lẽ mệt lử rồi. Tối nay thật sự không có chuyện gì, anh Diên chỉ là uống nhiều quá mà thôi.”

“...Chó Lâm.” Hạ Diên đột nhiên mở miệng, giọng hơi khàn khàn, “Đừng ồn ào, phiền phức quá.”

“Anh gọi tôi bằng ngoại hiệu này nữa! Anh không thể gọi cái tên lớn Chó Ngao Lâm được sao?” Người bạn có chiếc răng nanh nhỏ đang giảng hoà thì theo bản năng phun ra một câu. Sau đó lập tức chọc chọc hắn, lẩm bẩm, “Này, bố anh đến rồi, anh còn tỉnh không? Mau dậy đi.”

Lông mày tiên sinh Hạ càng nhíu chặt hơn: “Sao lại uống nhiều như vậy? Làm lỡ buổi học ngày mai thì sao!”

“Chú Hạ đừng lo, ngày mai ngành của tụi cháu không có lớp, sẽ không làm lỡ đâu.” Chó Ngao Lâm cười lớn, chỉ trả lời câu sau chứ không trả lời câu trước, “Lát nữa tụi cháu sẽ quay về trường học, cháu đã đặt xe rồi.”

Vẻ mặt của tiên sinh Hạ vẫn nghiêm nghị như cũ, nhưng bây giờ cũng đã dịu đi phần nào. Ông ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng đứng dậy: “Chú còn có việc nên đi trước đây. Thu dọn đồ đạc, đừng để thằng nhóc con đần độn Hạ Diên này ẩu đả bên ngoài đấy.”

“Dạ dạ! Chú cứ làm việc trước đi, anh Diên bên này cứ giao cho cháu. Cháu sẽ không cho anh ấy uống rượu đâu.” Chó Ngao Lâm vỗ ngực đảm bảo, trông đáng tin cậy biết bao.

Gã đối mặt với Trì Quy Chu, căn dặn: “Này, rượu của bên mấy người trước tiên cứ cất đi, tối nay không uống. Ngoài ra, những thứ trên bàn này cũng dọn luôn đi.”

Lúc này, tiên sinh Hạ cuối cùng cũng gần như vừa lòng, ông khẽ gật đầu với quản lý Lý đang cười xòa, xem như là lời đáp lại, rồi thong thả từng bước rời khỏi căn phòng.

Quản lý Lý nói câu “Để tôi tiễn ngài” thì theo sát bên cạnh rời đi.