Thầy Đồng Cũng Phải Học Tiết Tự Học Tối

Chương 34: Chưa từng

Khổng Tuyên? Tuy Đàm Tiêu mắc chứng mù mặt nhưng trí nhớ lại rất tốt. Cậu khẳng định mình không hề quen ai tên là Khổng Tuyên cả, cậu nghĩ Khổng Tuyên đã nhận nhầm người.

Hoặc là…

Đàm Tiêu dò hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau hả?”

Khổng Tuyên chưa từng gặp chuyện khó tin đến mức này, hơn nữa, nhìn dáng vẻ chân thành của Đàm Tiêu khiến cơn giận của hắn nghẹn ở trong ngực.

Hừ, chắc tại lúc trước hắn chỉ cho Đàm Tiêu thấy đôi mắt, có lẽ Đàm Tiêu cũng không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở nhân gian nhỉ… Chắc chắn là thế, ngoài ra không còn lời giải thích nào hợp lý hơn.

Khổng Tuyên quay đi, khuôn mặt thấy rõ vẻ tức giận khiến gương mặt hắn càng thêm đẹp trai. Hắn lạnh lùng nói: “Chưa từng, tôi nhận nhầm người.”

Đàm Tiêu yên lặng quay về chỗ ngồi, chỉ cảm thấy học sinh mới chuyển trường nóng tính quá, là cậu nhận nhầm người mà quay sang đanh mặt với tôi làm gì.

Lâm Ngưỡng cũng quay đầu nhìn sách. Lâm Ngưỡng thật sự rất bội phục, không hổ là bạn cùng bàn của cậu ấy! Đủ hống hách! Cậu ấy và các bạn học đang lặng lẽ theo dõi bọn họ âm thầm phấn khích, đẹp trai như thế mà hai người có thể nhận nhầm người / không nhận ra đối phương. Hai người họ chắc chắn có chuyện gì đó!



Sau tiết tự học sáng là tiết vật lý, giáo viên dạy lý vừa bước lên bục giảng là ánh mắt đã lia đến Khổng Tuyên.

Cả phòng học có năm sáu mươi người, Khổng Tuyên lại như được bật filter, vô cùng nổi bật, khiến giáo viên không nhịn được nhìn thêm vài lần, trêu chọc nói: “Ai dô, quả là danh bất hư truyền, mới sang ra thầy đã nghe nói có một bạn đẹp trai chuyển đến lớp các em rồi.”

Không chỉ dừng ở vẻ bề ngoài, khí chất cao quý lạnh lùng, đôi mắt phượng thản nhiên nhìn thẳng cũng mang vẻ kiêu ngạo hơn người.

Hết tiết học đầu tiên, hành lang bên ngoài lớp bọn họ náo nhiệt chưa từng thấy. Những lớp khác, còn có cả học sinh các khóa khác kéo bè kéo lũ, cổ vũ nhau chạy đến nhìn. Ban đầu chỉ là ‘đi ngang qua’, lúc sau thành hiện trường ‘kẹt xe’ luôn.

Thậm chí còn có một số giáo viên cũng chen chân vây xem.

Vu Trinh Trinh muốn đi vệ sinh cũng phải chen chúc với đám người, không thể không đứng trước cửa gào: “Mọi người vào trong đi, đừng có chắn hết cửa như thế, ngoài hành lang không có chỗ đi nữa rồi…”

Đám người trước cửa lập tức cười ầm lên.

Đàm tiêu không khỏi quay sang nhìn Khổng Tuyên, có vẻ như bọn họ đến để ngắm người bạn mới chuyển trường này.

Khổng Tuyên đã quen với việc bị người ta vây xem, bên ngoài náo loạn ồn ào, hắn vẫn bình thản ung dung, nhưng hắn có thể từ trong vô số ánh mắt nhận ra Đàm Tiêu đang nhìn mình. Chắc là nhớ lại rồi chứ gì?

Hắn biết ngay, kiểu gì linh vu cũng hối hận mà!

Lâm Ngưỡng ở phía sau vừa gãi đầu, vừa muốn gọi Không Tuyên.

Ngày thường cậu ấy to gan dạ lắm, nhưng bây giờ chuẩn bị tâm lý rất lâu vẫn không dám mở miệng. Có thể không chỉ vì vẻ ngoài xuất chúng của Khổng Tuyên mà còn vì khí chất cao quý khiến người ta chỉ dám đứng xa nhìn: “À thì… Khổng Tuyên à, cậu có điện thoại đúng không? Tí nữa tớ thêm cậu vào nhóm lớp nha.”

Trung học số 1 cho phép học sinh mang theo điện thoại nhưng trong giờ học đều phải giao cho ban cán sự cất giữ, mà sau khi kết thúc tiết học, đến giờ nghỉ trưa là bọn họ có thể sử dụng rồi.

Khổng Tuyên nào có thứ đó, bản thân hắn cũng thấy nó không phải đồ vật quan trọng: “Không có.”

Bởi vì đa số học sinh của trung học Nam Sở số 1 chọn ở lại ký túc xá trường nên hầu hết ai cũng có điện thoại, không ngờ là Khổng Tuyên lại không có. Lâm Ngưỡng ngượng ngùng nói: “Thôi được rồi, thế có việc gì cần cứ tìm tớ hoặc lớp trưởng, à Đàm Tiêu cũng được, cậu ấy là đại biểu môn lý.”

Khổng Tuyên không đáp lời. Đàm Tiêu không chủ động nhận sai, hắn còn lâu mới tìm Đàm Tiêu.

Chẳng mấy chốc, tiết học buổi sáng đã kết thúc, đến giờ nghỉ trưa.

Lâm Ngưỡng mời Khổng Tuyên xuống căn tin, hắn quay sang nhìn Đàm Tiêu rồi chậm rãi lắc đầu.

Lâm Ngưỡng cảm thấy hai người này có vấn đề, nhún vai: “Thế tớ đi một mình.”

Cậu ấy nhìn hai người, có vẻ như Khổng Tuyên muốn đi ăn cùng Đàm Tiêu, nhưng làm bạn cùng bạn với Đàm Tiêu mấy năm trời, cậu ấy biết thừa Đàm Tiêu không thích xuống căn tin, nhiều tiền tiêu vặt nhưng ăn uống kén chọn, chỉ thích ăn đồ bên ngoài thôi.

Đàm Tiêu không xuống căn tin mà chuẩn bị xuống lầu lấy đồ ship. Bỗng cậu phát hiện Khổng Tuyên đang nhìn mình, ánh mắt ấy cũng chẳng mấy thiện cảm. Cậu bạn mới chuyển đến này lạ ghê…cậu chỉ có thể lễ phép mỉm cười: “Bái bai, đi ăn cơm đây.”

Khổng Tuyên: “…”

Đàm Tiêu thấy việc mình ăn cơm không liên quan gì đến Khổng Tuyên, người ta không muốn ăn thì thôi chứ.