Đàm Tiêu một mình đến bên sân thể dục, công tác quản lý trường trung học số 1 khá gay gắt, buổi trưa không mở cổng trường cũng không cho học sinh ra ngoài ăn, thậm chí còn không được phép lấy đồ ship ở cổng trường.
Nhưng, trường có chính sách, ta có đối sách.
Nam Sở có rất nhiều đồi núi và tòa kiến trúc nằm rải rác khắp nơi, ví dụ như bên cạnh sân thể dục cao hơn tận năm sáu mét, phía trên cao là một tòa chung cư. Học sinh đặt đồ ship sẽ đặt đến đó. Sau đó thả một sợi dây thừng, cột vào một cái làn, bên trong chính là đồ ship. Bảo vệ trường cách xa cổng trường cũng không nhìn thấy.
Đàm Tiêu đợi cái làn của mình tới, thả tiền vào đó rồi xách đồ ship đi. Nhìn động tác là biết thuần thục tới cỡ nào.
Đàm Tiêu đặt một phần há cảo áp chảo, mỗi cái há cảo đều to tròn căng mọng, bên trên có hành hương xanh biếc và một ít mè thơm.
Quán cậu đặt cũng là một quán ăn lâu đời, nó nằm trên đường đi học về của Đàm Tiêu hồi còn nhỏ, từ hồi đó cậu đã thích nhìn ông chủ làm món há cảo áp chảo qua tấm kính thủy tinh trong suốt. Đảo cái muôi, cho dầu vào, động tác sinh động như nước chảy mây bay, mặt dưới há cảo đã được chiên thành màu vàng nâu hấp dẫn.
Ngoài ra, cậu còn mang theo một bình giữ nhiệt, bên trong là nước đậu xanh, đá còn chưa tan, ăn vào thời tiết oi bức của buổi trưa trời là đã nhất.
Trên đường xách đồ ship về thì gặp Lâm Ngưỡng từ trong căn tin đi ra.
“Tiêu cưng, cậu với bạn mới chuyển tới làm sao thế? Cậu cố tình giả vờ không quen cậu ấy, hay là không nhớ thật? Không thể nào, đẹp trai như thế sao mà quên được, cậu cố gắng nhớ lại xem.” Lâm Ngưỡng chạy đến hóng hớt. Cậu ấy cứ băn khoăn mãi, bạn cùng bàn của cậu vốn đã kém trong việc nhận người.
Đàm Tiêu nghe thấy xưng hô tầm bậy tầm bạ là đã biết người nói chuyện với mình là Lâm Ngưỡng, cậu lắc đầu nói: “Không quen thật à.” Cậu mù mặt nhưng trí nhớ ok lắm đó.
Đàm Tiêu nhẩm tính thời gian trong đầu, cậu và Lâm Ngưỡng cùng ra khỏi phòng học, Lâm Ngưỡng này ăn cơm với tốc độ ánh sáng à? Được năm phút chưa?
Lâm Ngưỡng tấm tắc: “Khổng Tuyên và cậu đối đầu trong phòng học còn gì, thật ra tớ cũng hiểu suy nghĩ của cậu mà, một núi không thể có hai hổ.”
Đàm Tiêu không để ý đến lời nói của cậu ấy lắm: “Nói ra thì, tớ thấy cậu và cậu ấy cũng có vài điểm giống nhau á.”
Lâm Ngưỡng: “...”
Lâm Ngưỡng: “Cậu hận cậu ấy đến thế hả?”
Đàm Tiêu: “...”
Lâm Ngưỡng muốn nói cậu đừng mắng nữa hu hu hu, cậu ấy có cảm giác mình biến thành công cụ hình người để công kích Khổng Tuyên!
Cậu ấy tự mình biết mình, tuy vẻ ngoài của cậu ấy cũng đẹp trai sáng láng nhưng còn kém Khổng Tuyên xa... nói chung là khoảng cách giữa hai người xa lắm. Lời nói của Đàm Tiêu khiến người ta nghĩ rằng cậu có điều không hài lòng với Khổng Tuyên.
Miệng Đàm Tiêu cứng quá, cạy mãi không ra, cậu ấy rất muốn biết chuyện của hai người, bộ dạng có cắn chết cũng không nhận nhau.
Khi Đàm Tiêu và Lâm Ngưỡng xách đồ ship về, đa số bạn học chưa quay về phòng, trên hành lang cũng không còn người vây xem, Khổng Tuyên thì ngồi im một chỗ, nhìn ra bên ngoài.
Lâm Ngưỡng quan tâm hỏi han: “Cậu không đi ăn cơm hả?”
Khổng Tuyên nghe cậu ấy hỏi thế thì liếc nhìn Đàm Tiêu một cái, sau đó giận dỗi nói: “Không ăn.”
Đàm Tiêu vui vẻ mở hộp há cảo áp chảo của mình ra, ăn một mồm to.
Há cảo được áp chảo vàng rụm tan ra trong miệng, vỏ giòn trong mềm mại nhiều nước nhưng không quá dầu mỡ, khiến người ta muốn ăn thêm nhiều hơn.
Ăn xong hai cái, uống thêm một ngụm nước đậu xanh. Đậu xanh được đun đến nở bông, đá vụn lềnh bềnh trên nước đậu xanh biêng biếc, khí lạnh mỏng manh gờn gợn bay lên. Nước đậu xanh thanh mát rửa sách cổ họng, cả người sảng khoái.
Khổng Tuyên: “...”
Học sinh lớp A3 lục tục quay về lớp.
Vu Trinh Trinh cũng xoa bụng, nắm tay bạn thân về lớp. Hai người bọn họ vẫn đang bàn về mấy lá bài tarot, cô nàng định lôi bài tarot ra, nhân giờ nghỉ trưa luyện tập trình bói toán của mình.
Lâm Ngưỡng cười ha hả chạy lại: “Lớp trưởng, không ấy cậu bói cho tớ một lá đi? Biết giải mã giấc mơ không?”
Vu Trinh Trình liếc cậu âys: “Khó nói lắm.”
Lâm Ngưỡng vỗ vai lớp trưởng: “Đại sư!”
Vu Trinh Trinh: “Ngươi muốn hỏi gì thì hãy nói thật kỹ càng, thật chi tiết cho ta nghe.”
Lâm Ngưỡng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, nửa đùa nửa thật: “Hai ngày nay tớ nằm mơ suốt, nằm mơ cả đêm ấy, tinh thần cũng không tốt. Cậu bói bài thử coi tại sao tớ bị như thế.”
Vu Trinh Trình cười nhạo: “Ngươi đọc tiểu thuyết nhiều quá nên tối về nằm mơ chứ gì? Không có bài, ta cũng có thể giải.”
“Ê, cũng là cậu đề cử với tớ mà, mắc gì giờ chê cười tớ?” Lâm Ngưỡng bị người ta vạch trần đam mê đọc ngôn tình, hai má không khỏi ứng đỏ: “Vả lại, tớ đâu có mơ mấy cái lung tung đó, tớ mơ thấy ông hai(*) của tớ.”
(*) Chú hai của bố Lâm Ngưỡng.
Ông hai à, ừ có vẻ không liên quan đến tiểu thuyết ngôn tình thật.