Thầy Đồng Cũng Phải Học Tiết Tự Học Tối

Chương 33: Vu sư của hắn lại không nhận ra hắn

Nhưng với tư cách là một giáo viên trẻ xuất sắc không chịu đựng số mệnh an bài, Kỷ Hối Minh không cho phép mình không kiểm soát được học sinh. Thầy mỉm cười, trầm giọng nói: “Không muốn nói thì không cần nói đâu.”

Khổng Tuyên nhìn thầy bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng thầy cũng đã nói thế nên hắn cũng không lên tiếng nữa.”

Học sinh lớp 11A3 vừa cho bạn học mới một tràng vỗ tay, vừa tò mò khó hiểu. Sao hôm nay thầy Kỷ nói chuyện như vừa mới luyện thanh vậy?

Thầy Kỷ nhìn chỗ ngồi trong phòng học, sắp xếp chỗ cho Khổng Tuyên: “Vương Hữu An ngồi dịch ra một chút, Khổng Tuyên ngồi ở chỗ đó. Bên cạnh em là lớp trưởng Vu Trinh Trinh, Trinh Trinh phải giúp đỡ bạn mới đó.”

Vu Trinh Trinh kéo mắt kính xuống: “Vâng ạ.”

Kỷ Hối Minh rất vừa lòng. Sắp xếp như vậy thì bạn cùng bàn là lớp trưởng, phía sau là lớp phó thể dục Lâm Ngưỡng, chéo phía sau cũng chính là ban cùng bàn của Lâm Ngưỡng – đại biểu môn lý của lớp – Đàm Tiêu. Được cán bộ lớp vây quanh, nhất định sẽ cảm nhận được hơi ấm của lớp mới.

Khổng Tuyên bước đến trước bạn học, tiện tay đặt cặp lên đó, nhìn vào chỗ trống ở phía sau.

Lâm Ngưỡng giống như những bạn học khác, không dám chủ động nói chuyện với Khổng Tuyên. Dù sao thì lớp họ đã có một Đàm Tiêu, bọn họ đã nhận ra: đừng tùy tiện bắt chuyện với những người có vẻ ngoài kiêu căng, nếu không người xấu hổ chính là bản thân mình.

Nhưng vẻ ngoài của Khổng Tuyên thật sự quá nổi bật, những bạn ngồi bên cạnh đều vô thức ngồi thẳng lưng – bởi vì ngồi quá gần nên khó mà nhìn trộm, thậm chí phải ngồi thẳng hơn, giả vờ đọc sách.

Bầu không khí kỳ lạ kéo dài đến lúc Đàm Tiêu quay về. Không thể không nói, tất cả mọi người rất chờ mong, hai con người như thế gặp nhau sẽ như thế nào? Còn ngồi gần nhau như vậy.



Khi Đàm Tiêu bước vào lớp, cậu lập tức nhận ra chỗ ngồi có sự thay đổi nhưng chỉ nhìn thoáng qua nên cậu cũng không biết cụ thể chỗ nào đã thay đổi. Cậu vừa đi đến chỗ ngồi của mình, vừa tìm điểm khác biệt, cuối cùng tập trung nhìn chỗ ngồi phía trước mình, tò mò nhìn cậu bạn kia.

Khổng Tuyên đang đặt hộp bút màu vàng nhạt lên bàn cũng chú ý đến, đôi mắt phượng quay sang nhìn cậu.

Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã nhận ra cậu là người hắn từng nhìn thấy qua hương khói mù mịt. Cậu từ ngoài cửa bước vào, đứng ngược với ban mai, như được bao phủ bởi hào quang rực rỡ, bụi mịn từ từ trôi đi trong tia sáng luồn qua khe cửa, dường như bên tai hắn vẫn văng vẳng giọng nói của một thầy cúng.

Hắn có thể nhìn thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm, mọi thứ bên ngoài đều bị gạt sang một bên.

Người Sở nói rằng, khi vu sư thỉnh được thần linh sẽ bắt đầu có ánh sáng. ‘Lạn chiêu chiêu hề vị ương’ mà người ta tả giống như ánh bình minh hôm nay, ánh sáng màu vàng cam bao quanh cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ ở thế giới loài người.

Đàm Tiêu đi đến chỗ ngồi của mình, lại nhìn Khổng Tuyên một cái, ánh mắt dừng lại trên mái tóc của hắn.

Vị linh sư đã cảm nhận được ý thức của hắn, ánh mắt này là sự mong mỏi trông chờ hơn nghìn năm.

Khổng Tuyên lãnh đạm nói: “Là tôi.”

Hồi lâu sau.

Đàm Tiêu: “Cậu là…?”

Bọn họ không hề cố ý nói nhỏ nên tất nhiên các bạn học xung quanh đều nghe thấy. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy lại khơi dậy lòng hiếu kỳ vô tận của các bạn. Rốt cuộc là hai người có quen biết nhau hay không?

Vu Trinh Trinh muốn nhiều chuyện nhưng ngại nhìn chính diện, tròng mắt cô nàng sắp chạy đến huyệt thái dương luôn rồi.

Ngay khi Đàm Tiêu nói ra hai chữ kia, cả bầu không khí chìm xuống đáy cốc...

Sắc mặt Khổng Tuyên vô cùng khó coi, hắn nhìn Đàm Tiêu, Hắn chưa từng nghĩ có người có thể dùng hai chữ để biểu đạt nội dung khó tin như thế.

---- Là vu sư của hắn nhưng lại không nhận ra hắn!

Nhất thời, Đàm Tiêu thậm chí còn nghi ngờ mình nhận nhầm bạn cùng bàn, bởi vì Lâm Ngưỡng và Khổng Tuyên cắt cùng một kiểu tóc nên nghi ngờ của cậu hoàn toàn đúng. Ánh mắt trong veo như nước nhìn Khổng Tuyên.

Đàm Tiêu liếc nhìn cuốn sách trên bàn, xác nhận người này thật sự không phải là bạn cùng bàn với mình, theo đó suy đoán người đó là học sinh mới chuyển đến mới đúng. Cậu quay sang nhìn Lâm Ngưỡng.

Lâm Ngưỡng nhận được tín hiệu, nhỏ giọng nhắc Đàm Tiêu: “Cậu ấy là bạn học mới của mình đó, tên Khổng Tuyên.”

Nhưng cái tên này vẫn không gợi lại chút ký ức nào của Đàm Tiêu.