Sau khi bị nghe thấy tiếng lòng, ta trở thành tiểu hoàng thúc của thái tử

Chương 2.2: Con tin Nam Chiêu

Tiêu Úc nhìn tiểu hài tử trên mặt đất đầy đáng thương, đáy mắt hiện lên sự đồng cảm.

[ A! Bất luận là tu chân giới hay phàm giới đều có một ít đám chó cậy thế chủ.]

[ Thật táng tận lương tâm! Đến cả tiểu hài tử bọn họ cũng không tha.]

Kỳ Duẫn Hành lông mi khẽ nhúc nhích.

Lý Xuân nhìn Tiêu Úc, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Gương mặt này... Hắn nhớ đến gần đây trong cung lưu truyền thế tử Trấn Nam Vương sắp vào cung.

Sợ người này cáo trang cho Tấn Nguyên Đế, trong lòng hoảng hốt nhưng nghĩ đến người phía sau mình tức khắc liền không sợ nữa.

Đặc biệt là người trước mắt này chỉ là tên tàn tật ngồi xe lăn. Đáy mắt Lý Xuân hiện lên sự khinh miệt.

"Hóa ra là Tiêu thế tử, thất kính thất kính!"

Tiêu Úc không đáp lời hắn mà chỉ nhìn hài tử đang nằm trên mặt đất.

Lý Xuân tới cáo trạng, trả lời: "Thế tử chắc không biết người này là 3 năm trước Nam Chiêu cầu hòa mà đưa tới đây làm con tin."

Hắn dừng lại một chút xem xét Tiêu Úc.

Nói tiếp: "Thế tử thân là người của Trấn Nam Vương phủ phải biết rằng năm đó Nam Chiêu luôn xâm phạm Tấn Quốc, thương tổn dân ta! Ta hiện tại giáo huấn người Nam Chiêu một chút không quá đáng chứ!"

[ Hắc! Còn muốn châm ngòi ky gián.]

[ Muốn giáo huấn người Nam Chiêu, ngươi nên đến Nam Cảnh tòng quân lo gì không có cơ hội? Chính mình khi dễ đứa nhỏ gầy yếu cũng thật đường hoàng, cũng chỉ có ngươi...]

[ Nói đến con tin người Nam Chiêu này, giống như gọi là... Triệu Duẫn Hành!]

[ Mười mấy năm trước vương Nam Chiêu cường đoạt dân nữ Nam Cảnh để nàng sinh ra hài tử.]

[ Ơ Nam Chiêu vì huyết thống của mình mà luôn nhận hết mọi khi dễ.]

[ Thẳng đến khi Nam Chiêu bị cha đánh nên muốn cầu hòa, vương Nam Chiêu không muốn bỏ con mình sủng ái, nhớ tới mình còn một nhi tử không được sủng ái.]

[ Triệu Duẫn Hành lúc đầu cũng không muốn rời mẫu thân, thẳng đến khi vương Nam Chiêu hứa hẹn sẽ đối xử tốt với mẫu thân hắn thì hắn mới đồng ya đi.]

[ Đáng tiếc vương Nam Chiêu là tôn khốn nạn. Triệu Duẫn Hành vừa mới theo sứ giả ra khỏi thành, mẫu thân hắn đã bị tên đó ném cho hạ thần... Cuối cùng bị đừa giỡn đến chết.]

Kỳ Duẫn Hành đồng tử chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Úc. Vì sao y lại biết những điều đó.

Chẳng lẽ y cùng mình giống nhau đều là trọng sinh?

[ Triệu Duẫn Hành đến Tấn Quốc cũng nhận hết mọi ức hϊếp sỉ nhục, đánh không dám đánh trả, mắng không dám cãi, chỉ sợ Tấn Quốc tìm Nam Chiêu gây phiền toái liên lụy mẹ hắn, không biết rằng mẹ hắn đã chết.]

Tiêu Úc nhìn Kỳ Duẫn Hành trên mặt đất l, đáy mắt hiện lên sự đồng tình.

Nhìn về phía Lý Xuân giọng điệu lạnh lùng: "Hoàng thượng cho các người lén như vậy đối với con tin sao?"

Lý Xuân thân hình hơi run lên, bâdt giác nhìn xung quanh thấy bốn bề vắng lặng liền yên tâm.

Khinh thường nói: "Thế tử hà tất phải lấy Hoàng thượng ra ép chúng ta, thế tử thân mình còn khí bảo toàn còn xen vào việc của người khác."

"Nếu việc bày bổn thế tử vẫn muốn quản thì sao?" Tiêu Úc nhàn nhạt nói.

Phía sau Thanh Canh nghe vậy ánh mắt liền lộ ra hung quang nhìn chằm chằm người đối diện, chỉ cần chủ nhân ra lệnh hắn liền xé xác tên này.

Lý Xuân khựng lại một chút.

Hiện tại không biết thái độ của Hoàng thượng đối với vị Tiêu thế tử này như thế nào, Trấn Nam Vương tay cầm binh quyền.

Hắn không nên cùng Tiêu thế tử xé rách mặt tránh làm hỏng đại sự của chủ tử.

Lý Xuân liếc mắt nhìn Kỳ Duẫn Hành trên mặt đất khẽ cắn môi.

"Được, hôm nay nể mặt mũi thế tử ta tha cho tên Nam Chiêu dơ bẩn nhà ngươi."

Dù sao cũng có nhiều cơ hội giáo huấn tên cẩu tạp chủng này.

Hắn cùng người khác vẫy tay cùng nhau biến mất trong màn đêm.

Tiêu Úc bảo Thanh Canh đẩy y đến trước mặt Kỳ Duẫn Hành vương tay: "Còn có thể đứng dậy không?"

Kỳ Duẫn Hành yên lặng châm độc đem châm độc ở cổ tay áo thu lại, nhanh chóng từ mặt đất đứng dậy đẩy tay y ra.

Lạnh lùng nhìn y: "Xen vào chuyện của người khác."

Tiêu Úc không tức giận, yên lặng thu hồi tay mình.

Nhìn hắn bỗng nói: "Ngươi là người đầu tiên dám nói nhu vậy với ta."

Kỳ Duẫn Hành hừ lạnh một tiếng, có bệnh. Không hề liếc nhìn y một cái, xoay người liền đi.

Hỏi Thanh Canh phía sau: "Hắn cùng ta chơi lạt mềm buộc chặt sao?"

Kỳ Duẫn Hành dưới chân trượt một phát.

Căm túc xoay người : "Cố túng ngươi."

Nói xong hắn liền hối hận, kiếp trước haens chết khi mười bảy tuổi, trọng sinh đã ba năm hắn đã cập quan rồi.

Hắn là đại nhân rồi.

Hắn cùng tiểu hài tử so đo làm gì.

Nghĩ đến Lý Xuân cái đám chó cậy gần chủ kia ánh mắt liền sắc lạnh.

Một đời này những người thương tổn hắn cùng mẫu thân hắn đều sẽ không bỏ qua.

Tiêu Úc nhìn bóng dáng căm giận rời đi của hắn lại lần nữa hỏi Thanh Canh: "Hắn tức giận?"

"Chủ nhân, tiểu tử này không biết tốt xấu, muốn hay không..." Thanh Canh giáo huấn.

Tiêu Úc ngón tay gõ nhẹ trả lời: "Thanh Canh... Ta đâu có hẹp hòi, người ta phản bác ta một câu ta liền giáo huấn hắn."

Một âm thanh nữ tử dịu dàng truyền tới. Tiêu Úc bỗng dưng ngẩng đầu liền thấy một nữ nhân xinh đẹp tầm 30 tuổi đang hướng về phía y đi tới.

Nữ nhân nhìn Tiêu Úc trong sáng, ngọc thụ lâm phong mà ngẩn người. Nếu hài tử nàng còn sống cũng sẽ như vậy, được người ưa thích. Nhìn thấy chân y đi lại không tiện liền thấy đau lòng.

Tuổi nhỏ như vậy dao lại bất hạnh...

Phía sau một vị ma ma chạy đến đối với nữ nhân nói: "Búi tần nương nương, sắc trời đã tối nương nương nên về nghỉ ngơi."

[ Búi tần, chính là vị mà nhi tử chết yểu, tưởng niệm thành tật mà thường xuyên nửa đêm ra ngoài tìm hài tử, nương nương điên.]

Búi tần khóe môi giật giật. Nàng không điên... Con trai nàng cũng không chết yểu... Nhất định còn sống nàng có thể cảm giâc được.

[ Nói chứ vị Búi tần này số phận cũng nhấp nhô, nguyên bản khi hôn quân là Thái Tử nàng là Thái Tử Phi.]

[ Hôn quân sau khi đăng cơ, lại vì Thái hậu cản trở không thể phong hậu, nhưng hôn quân vẫn coi như tôn trọng, ân ái có thêm.]

Búi tần đáy mắt hiện lên sự khϊếp sợ. Người trước mắt không mở miệng sao mà nàng có thể nghe thấy. Chẳng lẽ nàng nghe được tiếng lòng của y.

[ Hôn quân trời sinh đa nghi, chịu người xúi giục, vài lần hoài nghi trong lòng nàng vẫn còn hình bóng trúc mã. Búi tần lại không giải thích dẫn đến hai người dần dần sinh hiêm khích.]

[ Búi tần có thai càng thêm xa cách hôn quân, một lòng một da quan tâm nhi tử, làm cho hôn quân càng thêm bất mãn, cuối cùng khi nàng sinh sản hôn mê mang hài tử đi, lừa Búi tần là nhi tử chết yểu...]

[ Nếu hiện tại ta nói với nàng con trai nàng còn ở Đông Cung, Thái Tử chính là con trai nàng, nàng có tin ta không.]

Búi tần nghe xong tiếng lòng y, khϊếp sợ lảo đảo hai bước, mở to hai mắt mà nhìn.

Con trai nàng không chết. Thái Tử là con trai nàng. Là Hoàng Thượng khiến mẫu tử bọn họ xa cách. Hoàng Thượng đối với nàng nhẫn tâm như vậy.

Tiêu Úc ngước mắt nhìn thấy nàng nước mắt đầy mặt, trong lòng liền hoảng hốt.

Đột nhiên nhớ tới lời sư phụ, khẽ mở môi mỏng: "Được a! Nữ nhân ngươi thành công khiến ta chú ý."

Búi tần: "???"

**************

Chú thích: Cố túng là lấy từ câu "Dục cầm cố túng" nghĩa câu là muốn bắt thì phải thả. Trong ngữ cảnh trên là Kỳ Duẫn Hành đang đáp trả câu nói của Tiêu Úc.