Ban đêm.
"Chủ nhân, hôn quân khiing cho người ra khỏi cung rõ ràng là muốn giam cầm người."
Thanh Canh tức giận bất bình quạt đôi cánh. Nó là linh sủng kiếp trước Tiêu Úc dưỡng ở linh sơn. Thanh Canh không muốn tách ra khỏi chủ nhân nên đã đuổi theo tới nhân giới.
Nó biến thành hình người từ sau đi tới chỗ Tiêu Úc: "Chủ nhân, bây giờ ta liền mang người ra khỏi cung."
"Đừng vội." Tiêu Úc đè nó lại.
"Hôn quân hiện tại còn chưa buông bỏ cảnh giác với cha, tạm thời sẽ không làm gì ta."
"Nhưng mà chủ nhân, nếu không phải người lấu bản thân làm tế phẩm để quay ngược thời gian... Hôn quân đã sớm chết, hắn còn dám như vậy đối với người."
Thanh Canh tức giận.
Chủ nhân kém chút nữa có thể phi thăng thành tiên, lại vì phàm nhân làm vướng bận, đoạ vì phàm nhân...
Tiêu Úc: "Ta muốn cứu từ đầu đến cuối chỉ là cha mẹ, hôn quân bất quá chỉ là nhân tiện."
Nghĩ đến cha mẹ giữa mày hắn một mảng ôn nhu, thờ phụng.
Cha mẹ hắn nên sống thọ, chết tại nhà.
-------------------
Tiêu Úc đôi mắt hơi đổi, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn.
Hôn quân nói Thái tử cùng hắn cùng trang lứa bảo hắn đi nơi đó ở tạm. Chỉ là Đông Cung nên đi bên nào?
Công công dẫn đường cho hắn đi nửa đường liền không thấy bóng dáng. Muốn tìm người hỏi đường thì mọi người vừa thấy liền né tránh. Hắn doạ người như vậy sao.
"Phanh đông"
Một âm thanh đột ngột vang lên trong màn đêm. Thanh Canh liền chắn trước người che trở: "Chủ nhân cẩn thận!"
Tiêu Úc thân mình hơi cứng lại.
Giây lát khoé môi câu lên: "Thanh Canh, đẩy ta tiến về phía trước xem."
"Chủ nhân!"
Thanh Canh trước đến nay tính tình kém, không giấu được tính tình, gấp đến độ dậm chân.
Nào có ai hướng chỗ nguy hiểm chạy đến.
"Thanh Canh, tuy giơ tu vi ta không còn nhưng không đến mức tay trói gà không chặt."
Hắn ngồi xe lăn không phải vì bản thân có bệnh mà vì hắn chịu ảnh hưởng của càn khôn quay ngược thời gian, thân thể còn chưa thích ứng được.
Tiêu Úc phất nhẹ tay: "Đi thôi, đi xem náo nhiệt."
Thanh Canh: "..."
Chủ nhân thay đổi rồi. Kiếp trước người một lòng tu luyện chưa bao giờ quản chuyện không liên can.
Hiện giờ biến thành phàm nhân lại tràn đầy lòng hiếu k như vậy.
Hắn không muốn trái ý chủ nhân, đành đẩy xe lăn tiến về phía trước.
"Xì! Cẩu tạp chủng! Ngươi hiện giờ chỉ là con tin."
"Ngươi vẫn tưởng mình còn là hoàng tử cao cao tại thượng sao?"
"Lần sau nhìn thấy gia nhớ cung kính, nếu không đừng trách gia không khách khí."
Chỉ thấy mấy người thị vệ trẻ tuổi đem một đứa trẻ chín mười tuổi đẩy trên đất, đắc chí.
Hài tử quần áo bị rách tung toé, người gầy như que củi lại vô cùng kiên cường bị đạp mấy cái cũng không có xin tha.
Cầm đầu thị vệ Lý Xuân đi tới nhịn không được hung hăng đạp hắn một chân.
"Nhớ kĩ, gia bóp chết ngươi dễ dàng như bóp một con kiến."
Hắn ta vừa mới bên kia bị chủ tử mắng... Hiện tại qua đây đánh xong, lòng thống khoái hơn nhiều.
Lý Xuân thấy hắn không hé răng càng đánh càng hăng hái. Chân dẫm lên người nọ như muốn dẫm hắn vào trong đất!
Cười dữ tợn: "Cẩu tạp chủng! Xem ngươi nghe lời như vậy, gia hiện tại cho ngươi một cơ hội!"
"Chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái với gia, ngoan ngoãn kêu ta một tiếng gia, hôm nay tạm tha ngươi, như thế nào?"
Mấy thị vệ khác cũng phụ hoạ: "Đại nhân chúng ta đại lượng, nguyện ý thả ngươi một con ngựa, còn không mau chạy đến dập đầu?"
"Nhanh nhẹn lên chút!"
Kỳ Duẫn Hành bị thêm mấy đá trên người. Hắn đôi mắt âm u, nắm chặt nắm tay.
Vừa định động thủ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng trẻ con chưa thanh thoát ngược lại mang chút ngây ngô.
Một cái tiểu hài tử tuổi tác cũng bằng hắn lại cùng hắn ăn mặc quần áo dơ hề hề khác nhau một trời một vực.
Người đó mặc cẩm phục, khoác áo màu kim bạc, bạch bạch nộm nộm vừa thấy là biết hắn được tất cả sủng ái mà lớn lên.
Hắn rũ mắt xuống, yên lặng thu hồi tầm mắt, không hề nhìn hài tử.
Đây là cùng hắn dơ bẩn người Nam Chiêu bất đồng thế giới.