“Phụt!”
Tấn Nguyên Đế phun hết ngụm canh gà vừa uống ra.
[Này hạ độc sẽ không gϊếŧ chết người, chỉ làm người ta tinh thần hoảng hốt, do đó người bị hạ độc sẽ nói gì nghe nấy.]
Thôi Quý phi trong lòng cả kinh, nhìn lướt qua Ngự Thư Phòng.
Là ai!
Là ai nghe lén kế hoạch của nàng!
Nàng không kịp suy nghĩ sâu xa, nhìn về phía Tấn Nguyên Đế ủy khuất: “Bệ hạ...”
Tấn Nguyên Đế nhìn trước mắt Thôi Quý phi nhu nhược không xương tâm không khỏi mềm nhũn: “Ái phi, Trẫm...”
[Hắc! Không nghĩ tới Thôi Quý phi ngày thường nhu nhược thế nhưng lại giấu dã tâm lớn như vậy.]
[Tưởng muốn mình trở thành Nữ hoàng cũng thôi đi lại còn tưởng hậu cung 3000 phu, hôn quân cũng là một trong số đó.]
“Đông ──”
Tấn Nguyên Đế bỗng nhiên đem Thôi Quý phi đẩy ngã trên đất.
“Hỗn trướng.”
“Buồn cười!”
Nhìn Thôi Quý phi ánh mắt tràn ngập hoài nghi cùng đề phòng.
“........”
Thôi Quý Phi che mông bị ngã đau, ngốc.
Nàng âm mưu hoàn mỹ vô khuyết... Kế hoạc như vậy liền bị người nhìn thấu.
Vội vàng trấn an Tấn Nguyên Đế nói: “Bệ hạ, thần thϊếp thật sự không có tâm tư khác! Thần thϊếp thật sự lo lắng cho Bệ hạ mà thôi...”
Tấn Nguyên Đế: “....”
Sự thật chưa điều tra rõ Hoàng đế không trực tiếp mở lời chỉ có thể trấn an nàng trước.
“Ái phi chớ trách, Trẫm gần đây có cảm thấy tinh thần hoảng hốt, nhất thời nóng giận...”
Thôi Quý phi nghe xong trong mắt hiện lên tia thực hiện được . Đây là độc bắt đầu phát tác.
Thực tốt! Như thế, ít ngày nàng có thể khoác long bào, trở thành Nữ hoàng tôn quý nhất!
Thôi Quý phi áp xuống vui sướиɠ trong lòng đứng dậy, xoa xoa mặt.
Âm thanh nhỏ nhẹ nói với Tấn Nguyên Đế: “Thân thể Bệ hạ không khỏe thần thϊếp lo lắng không kịp sao có thể trách ngài.”
Tấn Nguyên Đế nhìn nàng biểu tình vi diệu, nếu là trước kia hắn chắc chắn sẽ cảm động không thôi, chỉ là hiện giờ... Hoàng đế không muốn gặp nàng!
Trẫm một chút không muốn nhìn đến nàng: “Ái phi lui trước đi, Trẫm sợ lát nữa nhịn không được đánh... Ngộ thương nàng.”
Thôi Quý phi vừa nghe tức khắc dừng chân, nhăn mày.
“Bệ hạ thần thϊếp không sợ, thần thϊếp chỉ sợ không ai chiếu cố ngài... Thần thϊếp vẫn là nên lưu lại chiếu cố ngài đi.”
Nếu nàng liền như vậy lui , hôn quân khẳng định cho rằng nàng ham sống sợ chết.
Tấn Nguyên Đế nhìn nàng ý vị không rõ: “Ái phi có tâm...”
Làm ngươi chiếu cố? Trẫm xem ngươi sợ Trẫm chết không đủ nhanh!
Hoàng đế cự tuyệt nói: “Đức Toàn sẽ chiếu cố Trẫm.”
“Quỳ an đi.”
Thôi Quý phi mím môi, làm bộ luyến tiếc: “Vậy thần thϊếp cáo lui trước.”
Ba bước quay đầu một lần, thấy hôn quân không muốn lưu lại nàng hậm hực xoay người.
Dư quang ánh mắt nhìn Tiêu Úc đang ngồi xe lăn một bên đáy mắt hiện lên ghét bỏ, khinh thường.
Trấn Nam Vương phủ xuống dốc đến mức muốn một người bị liệt ra giữ thể diện. Xem ra không cần phải hợp tác cùng Trấn Nam Vương.
Tiêu Úc hai đời chưa nói đến nam tử, nữ tử cũng chưa gặp qua. Bị Thôi Quý phi trừng thìn thân hình liền cứng đờ.
Bỗng nhiên nhớ tới lời sư phụ nói trước khi hắn xuống núi.
Khẽ mở môi mỏng nói: “Nữ nhân, ngươi đang chơi với lửa.”
Thôi Quý phi dưới chân trượt một cái, khóe môi giật giật. Tiêu thế tử này sợ không phải có bệnh đi. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên một tinh ánh sáng, từ từ, thanh âm này... Còn không phải thanh âm nàng vừ nghe thấy sao?
Nàng quay đầu lại xem xét Tiêu Úc, lại liếc trộm Tấn Nguyên Đế. Bệ hạ... Đây là đã biết âm mưu của nàng??
Thôi Quý phi sắc mặt thay đổi, vội vàng nhắc váy xám xịt mà rời đi.
Đối với điều này Tiêu Úc thật vừa lòng. Sư phụ lời nói quả nhiên dùng tốt.
Hắn ngẩng đầu đối với Tấn Nguyên Đế nói: “ Hoàng đế bá bá, sắc trời không còn sớm, Úc nên trở về phủ.”
Tấn Nguyên Đế còn rất nhiều điều muốn hỏi hắn nhưng mắt hoàng đế đau đầu không có tâm tư hỏi nhiều.
Hoàng đế trả lời: “Chính mình từ chọn một viện thích hợp mà ở, Trẫm còn có việc tìm ngươi...”
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì sửa lời: “Đi Đông Cung...”
“Thái Tử cùng ngươi tuổi tác không khác nhau , hai người vừa lúc kết ban.”
“Nhưng,..”
Tiêu Úc trả lời: “Hoàng đế bá bá, Úc cáo từ?”
Tấn Nguyên Đế phất tay... Đi nhanh đi!
-------------
Tiêu Úc đi rồi.
Đức Toàn nhìn bát canh còn nóng trên bàn, hỏi Tấn Nguyên Đế: “Bệ hạ... Canh này còn muốn uống?”
“Uống cái gì mà uống! Trẫm chán sống chắc!”
Tấn Nguyên Đế đầy mặt tức giận. Trước kia vì nghĩ Thôi Quý phi là một tiểu bạch thỏ không tâm tư nên mới sủng nàng. Không nghĩ nàng dám si tâm vọng tưởng mơ ước ngôi vị hoàng đế của hắn...
Quả thực to gan lớn mật, làm càn!
Hắn nhìn về bát canh đáy mắt một mảng tối tăm.
Phân phó Đức Toàn: “Tra cẩn thận cho Trẫm.”
Đức Toàn đáy mắt hiện lên tia hiểu rõ.
“Lão nô liền đi ngay...”
Hôm sau, một tin tức bùng nổ hoàng cung. Thôi Quý phi đang được sủng ái thế mà âm thầm hạ độc Hoàng Thượng, tức giận nên ban đêm Hoàng Thượng liền bỏ tước vị của nàng biến nagf thành đáp ứng.