Tiểu hài tử thì có thể có ý xấu gì chứ. Nàng coi như không nghe thấy gì đi.
Búi Tần lau khô nước mắt, nói sang chuyện khác: "Đêm nay gió lớn quá, thổi đến làm hai mắt ta đau rát."
Tiêu Úc thấy nàng không khóc nữa ánh mắt lóe sáng. Lời sư tôn dùng quả nhiên rất tốt.
"Hài tử, ngươi cần đi chỗ nào?"
"Nơi này ta cũng tính là biết đường, nếu không ngại ta có thể dẫn đường cho ngươi."
"Kia đúng thật là..." Thật tốt quá.
Tiêu Úc khóe môi nâng lên: "Làm phiền nương nương dẫn Úc đến Đông Cung một chuyến."
**************
Đông Cung.
Thư phòng.
"Thái Tử điện hạ!"
"Thái Tử điện hạ!"
Thị đồng quýnh quáng chạy vội vào, báo cho người đang ngồi chỗ bàn thư phòng.
"Thái Tử điện hạ!"
"Ngự Thư Phòng truyền đến tin tức, bảo chúng ta nhanh thu dọn sương phòng, thế tử Trấn Nam Vương muốn đêm nay ngủ lại chỗ chúng ta."
Thái tử đang cầm bút đột ngột dừng lại, bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Phản ứng lại lập tức nói: "Thật sự."
Hắn là nhi tử của tội nhân. Từ nhỏ hắn vẫn luôn biết Phụ hoàng không thích mình.
Hắn cũng không muốn tiến lên chọc Phụ hoàng phiền toái, ngoan ngoãn ở lại Đông Cung không dám ra ngoài. Cũng biết Đông Cung là nơi chỉ mượn tạm làm chỗ ở cho hắn.
Chung quy có một ngày Phụ hoàng sẽ thu hồi chỗ dung thân cuối cùng này của hắn.
Hiện nay Phụ hoàng muốn đem thế tử Trấn Nam Vương phủ phóng tới nơi này... Rốt cuộc có phải là đã xem không được mình, muốn đem chính mình cùng Tiêu thế tử cùng giải quyết một lượt.
"Thật sao, thật sao?"
Vệ Nhất liền gật đầu: "Nghe nói thế tử đang trên đường tới Đông Cung."
"Loảng xoảng."
Thái Tử vội vàng đứng dậy: "Vệ Nhất, cùng cô đi thu thập sương phòng."
Vệ Nhất: "Vâng."
Một canh giờ sau, Thái Tử mang theo thị đồng chờ ở cửa Đông Cung chờ người đó đến.
Hắn trong lòng có chút mong chờ, chút lo lắng. Không biết Tiêu thế tử là dạng người như nào. Hi vọng y có thể thích mình, không cần giống như hoàng huynh, hoàng đệ chán ghét hắn.
[Phía trước hai người đang ngẩng đầu chờ là Thái tử cùng thi đồng của hắn sao.]
Thái Tử nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một người tuổi tác cùng hắn không khác nhau lắm đã đi đến trước mặt hắn.
Thấy hắn trước sau không mở miệng nhưng vẫn có tiếng nói thân hình khựng lại một chút. Chẳng lẽ hắn nghe được tiếng lòng người kia sao?
Tiêu Úc đưa mắt đánh giá hài tử trước mặt.
[Hôn quân cũng quá không để ý đến nhi tử nhà mình.]
[Nhìn xem, quần áo đều giặt đến cũ, còn thân thể giống hài tử bảy, tám tuổi, đều gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.]
Thái Thử tức khắc xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt, yên lặng cúi đầu. Tiêu thế tử có chút nghĩ sao nói vậy. Còn dám mắng Phụ hoàng là hôn quân... Còn may Phụ hoàng không thấy được.
Nhìn quần áo chính mình đã cũ lắm rồi, đầu cúi thấp lại càng thấp hơn. Này đã là quần áo tốt nhất của hắn.
[Búi tần nếu biết tiểu hài tử đáng thương hề hề trước mắt là nhi tử đã chết yểu của mình, sẽ đau lòng bao nhiêu.]
Búi tần cũng đến.
Thái Tử bỗng nhiên ngẩng đầu, quả nhiên phía sau có một nữ nhân xa lạ, nàng đang ngẩn ngơ mà nhìn... Chính mình."
[Ây, đây có phải cái gọi là mẫu tử liền tâm sao?]
[Búi tần và Thái Tử gặp nhau giống như thế gian chỉ còn lại hai người họ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi không chapa nhận người thứ ba xen vào.]
[Ta lưu lại đây có điểm dư thừa... Ta đây liền đi.]
Búi tần nghe vậy tức khắc liền có chút ngượng ngùng. Nhìn về phía Tiêu Úc, anha mắt dư thừa nhìn về phía Thái Tử: "Nếu thế tử đã đến nơi... Vậy thần thϊếp liền trở về trước."
"Không vội, không vội.]
"Người có trái tim ấm áp" Tiêu Úc vội vàng giữ lại nói: "Nương nương vừa mới giúp Úc, Úc nên mời nương nương một chén trà mới phải."
Quay đầu nói với Thái Tử: "Điện hạ, Úc đây liền làm phiền ngài.]
[Búi tần nương nương thật ôn nhu, ta giờ có chút nhớ mẹ...]
Búi tần nghĩ đến y tuổi còn nhỏ đã phải xa cách cha mẹ, trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng.
[Thái Tử thật đáng thương, mẹ ruột đứng ở trước mặt mình mà còn không biết.]
[Vẫn luôn cho rằng mẫu hậu của mình là lúc trước độc hại hôn quân bị phế tội nên luôn cảm thấy mình hổ thẹn với phong hào "Thái Tử", bị các huynh đệ khác gây khó dễ cũng không phản kháng.]