Chiều hôm đó.
Châu Tư Triết một mình ở phòng tập luyện, cậu học cách điều khiển năng lực, khi mệt thì sẽ đọc sách chiến thuật để tăng kiến thức chiến đấu.
Tô Quan Sư đẩy cửa tiến vào: "Chăm chỉ như vậy sao? Nghỉ một chút đi, anh có mua kem cho em đây."
Châu Tư Triết dùng ánh mắt khi con người trái đất nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn anh, hỏi: "Có phải anh bỏ thuốc sổ vào kem không?"
Tô Quan Sư thu lại nụ cười hòa ái trên gương mặt, nói: "Quả nhiên, tôi định sẽ làm hòa với em, chúng ta hòa đồng với nhau không tốt sao, chậc, đúng là bực ghê, cái nết đó của em không có tôi lo thì không biết em phải sống sao nữa."
Châu Tư Triết: "Khỏi nói nhiều, lúc đầu là tui bị đui mới nhìn ra anh thành người tốt, suýt nữa thì tôi đã thích anh rồi, cũng may, cái túi da của anh cũng chỉ như thế."
Nói rồi cậu lấy ra một cái gương, soi mình trong gương rồi tự suýt xoa nói: "Nhìn xem, mái tóc đen nhánh mềm mại này, gương mặt xinh đẹp này, ôi ôi làn da mịn màng trắng trẻo này, ai mà đẹp thế kia nhở."
Tô Quan Sư thật sự chịu không nổi nữa lên tiếng cắt ngang những lời sến súa mà cậu đang tự khen mình: "Thế rồi mi có ăn kem hay không?"
Châu Tư Triết vội cất kính đi chạy lại lựa vị kem mình thích, nói: "Ăn chứ, đồ chùa mà nghĩ sao không ăn."
Tô Quan Sư: "Đọc sách? Đồ không não nhà em cũng chịu đọc sách đấy à? Có tác dụng gì không thế?"
Châu Tư Triết: "Mẹ nó, anh không nói thì chết à? Ai không não hả, cả nhà anh mới là đồ không não!"
Tô Quan Sư: "Đừng tức giận, tức giận mất khôn, vốn đã không thông minh nữa rồi giờ còn ngu thêm thì chịu."
Châu Tư Triết: "..!! Mẹ Nhà Anh!!!!"
Sáng hôm sau, lại là Tô Quan Sư phí sức chính trâu hai hổ mới kéo được con heo ngủ kia dậy, cũng may là còn kịp giờ.
Thầy Hùng vỗ tay không tiết lời khen ngợi: "Tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Hai em có thể đến lớp đúng giờ làm tôi cảm động không thôi, đến, chạy ba mươi vòng sân khởi động buổi sáng đi nào."
Châu Tư Triết choáng não, cứ ngỡ mình nghe lầm: "Bao, bao nhiêu cơ?"
Thầy Hùng: "Sao thế?"
Châu Tư Triết: "Tụi này đâu có đến muộn đâu, sao lại tăng lên ba mươi vòng rồi?"
Thầy Hùng: "Lí do tăng là vì.....Không có lí do nào hết, tôi thích tăng thì tăng thôi, nếu em không muốn thì quá đây, đánh thắng tôi rồi tôi nghĩ lại."
Châu Tư Triết hận nghiến răng, sao trên đời này lại có người khó ưa như vậy chứ!
Thầy Hùng: "Làm sao, em đã nghĩ tôi khó ưa thì tôi phải làm sao cho xứng với lời bình phán của em chứ ha? Còn không chạy, đứng đó làm gì."
Châu Tư Triết: "!!!" Tiêu rồi, lỡ nói ra miệng rồi!
Dưới ánh mắt hăm họa của nấm đấm, Châu Tư Triết ngoan ngoãn chạy 35 vòng sân huấn luyện. Tô Quan Sư chỉ chạy có 30 vòng nên đã xong trước cậu.
Tô Quan Sư: "Ái chà chà, để anh chạy cùng em nhé, như vậy em sẽ đỡ buồn hơn."
Châu Tư Triết vừa chạy vừa gào như heo bị chọc tiết: "Anh cút, đừng có kiếm chuyện!"
Thầy Hùng: "Trông em có vẻ rảnh, nếu em đã muốn chạy cùng bạn thì ra đó chạy chung đi."
Tô Quan Sư: "Ớ không, em..."
Thầy Hùng: "Còn đứng đó làm gì."
Châu Tư Triết khoái chí ra mặt, dù đang mệt như cún nhưng cậu vấn dành thời gian ra để an ủi người bạn cùng phòng của mình: "Ối chà, anh ra đây chạy chung với tui đó hả, quý quá quý quá."
Tô Quan Sư: "..."