Cậu Tư Cộc Tính

Chương 17

Thầy Hùng không kiên nhẫn phất tay, nói: "Hai đứa bây có phải vợ chồng mới cưới đâu, sao phải nhão nhão dính dính vậy hả, nhanh nhanh cầm vũ khí lên, hôm nay hai người các người đối chiến, tôi mà biết ai dám nương tay thì chết với tôi, mau đánh đi!"

Châu Tư Triết ra tay trước, có được lí do chính đáng để ra tay thì còn gì bằng.

Tô Quan Sư chặn lại cú đá của cậu, anh chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại ra. Không thể không thừa nhận, đứa nhóc láo toét này mặc dù không não nhưng rất mạnh.

Một lát sau, Châu Tư Triết không cam lòng nhận thua.

Thầy Hùng: "Châu Tư Triết, em ngoài biết sử dụng bạo lực ra thì còn biết làm gì không hả, đồng ý là em rất mạnh nhưng làm ơn lúc đánh nhau thì đem theo não dùm."

"Con người khác với động vật ở chỗ con người có thể suy nghĩ đấy, tận dụng bộ não của mình dùm cái. Tô Quan Sư đã đặt một cái bẫy rõ rành rành thế mà em vẫn không thể nhận ra được, thua một cách thảm hại như vậy, đúng là hết nói nổi mà."

Châu Tư Triết mặt đỏ ửng, da cậu vốn trắng nên màu đỏ càng thêm nổi bật trên gương mặt trẻ con ấy. Không phải ngượng ngùng xấu hổ gì mà là tức giận và không cam lòng.

Ngọn lửa âm ỉ bừng cháy dưới vực sâu, Châu Tư Triết: "Đánh lại lần nữa, lần này sẽ không như vậy nữa!"

Thầy Hùng: "Bộ dạng của em lúc này không đánh được với ai đâu, tiết học tới đây thôi, để thôi mấy thầy cô khác lại bảo tôi ngược đãi học sinh."

Tô Quan Sư nhìn cậu lếch thân thể thương tích đầy mình kia về đột nhiên có chút không nhịn được mà nói: "Thầy, đây là bài huấn luyện cho học sinh năm ba, Tư Triết mặt dù tư chất tốt thì em ấy cũng chỉ mới nhập học được hai ba ngày."

Thầy Hùng: "Đau lòng? Tôi lăn lộn mấy chục năm, loại người gì mà chưa gặp qua, đừng nhìn bộ dáng thằng nhỏ đó mềm mại yếu đuối mà nhầm, nó là đứa hiếu chiến hơn bất kỳ ai, cách tốt nhất để nó nhanh chóng mạnh lên là chiến đấu, nếu em không tin, thì đợi ngày mai xem."

Tô Quan Sư: "Xin thầy đừng hiểu lầm mục đích câu hỏi của em, đã trễ rồi, em xin phép về."

Kí túc xá.

Châu Tư Triết trở về liền tùy tiện sử lý vết thương rồi leo lên giường ngủ, trong lúc chìm vào giất ngủ, hình ảnh của trận đối kháng vẫn luôn như một thước phim chiếu lại trong đầu cậu.

Lần tiếp theo, mình sẽ không thua.

Cậu sẽ không từ bỏ bất kì cơ hội nào để mạnh hơn nữa, dù sao, mục đích của cậu ngoài nó ra thì không còn gì nữa.

Cộc cộc cộc.

Tô Quan Sư: "Ngủ rồi à, bực ghe, sao lại vứt đồ lung tung như vầy, mình có phải người làm đâu chứ. Haizz mình chắc mắc nợ cậu ta đây mà."

Tick tick.

Tô Quan Sư ngồi ở phòng khách trả lời cuộc gọi: "Con nghe đây thưa ông."

Hiệu trưởng: "Ở chung thế nào?"

"....Nói thật thì con hơi bực. thằng nhóc này ngoại trừ thiên phú tốt ra thì cứ như người không não ấy, làm cái gì cũng không chịu suy nghĩ cho đến nơi đến chốn, cả người từ trên xuống dưới đều là khuyết điểm."

Hiệu trưởng: "Chăm sóc thằng bé cho tốt, ba tháng sau đại hội giao lưu tinh tế con và nó sẽ là đồng đội."

Tô Quan Sư nhíu mày, hỏi: "Con tưởng huấn luyện em ấy là vì đám quái vật kia?"

"Một phần thôi, chắc chắn chúng sẽ tới một lần nữa, nhưng, đó là chuyện mười mấy năm sau rồi, đến lúc đó, Châu Tư Triết đã hoàn toàn trưởng thành rồi."

"Dạ ông."