Sau Khi Mất Trí Nhớ Lão Công Biến Thành Nam Sinh Ngây Thơ

Chương 21

Khúc Dung giải thích như vậy, nhưng trong lòng đã rõ như ban ngày. Chắc chắn là Kiều Xuyên Bách vì nhìn thấy cậu mà chảy máu mũi rồi, cái áo ngủ của cậu hơi rộng ở phần cổ. Nhưng cậu thật sự không có ý định quyến rũ Kiều Xuyên Bách, ai ngờ Kiều Xuyên Bách bị mất trí nhớ còn không đứng đắn.

Cho nên, chắc chắn là do dục cầu bất mãn. Nhưng trước mặt Tống Trị, Kiều Xuyên Bách có thể không cần thể diện, nhưng cậu thì cần.

Tống Trị rất nhanh đã phản hồi: 【Anh thấy không giống lắm, giống như ham muốn không được thỏa mãn vậy. Em còn giữ mặt mũi cho cậu ấy làm gì.】

Khúc Dung: "....."

Bây giờ, Khúc Dung đã có thể hiểu lời Kiều Xuyên Bách nói, ngủ chung một chăn một gối, Kiều Xuyên Bách mất mặt thì cậu cũng phải mất mặt theo.

Chưa kịp để Khúc Dung nghĩ ra lý do gì, tin nhắn của Tống Trị lại tới: 【Anh quên hỏi em, Xuyên Bách bị mất trí nhớ, không nhớ rõ em, bây giờ còn tự nhận mình là thẳng nam. Em có buồn không?】

Khúc Dung cầm điện thoại suy nghĩ. một chút. Thật ra, lúc đầu cậu có hơi đau lòng, nhất là lúc Kiều Xuyên Bách ở bệnh viện gọi lớn tên bác sĩ, còn bảo cậu quấy rối anh. Nhưng sau khi về nhà, Khúc Dung phát hiện Kiều Xuyên Bách mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng vẫn sẽ vô thức tốt với cậu, vẫn sẽ nhớ được một vài khoảnh khắc nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày, dường như cậu cũng không giận lắm.

Việc Kiều Xuyên Bách bị mất trí nhớ cũng không phải điều Kiều Xuyên Bách mong muốn, ông chồng "vị thành niên" này của cậu cũng khá vô tội. Vì vậy, cậu vẫn phải bao dung cho đối phương.

Khúc Dung trả lời: 【Không đau lòng ạ, anh ấy chỉ là miệng nói thẳng nam thôi. Anh Tống, tin nhắn này của anh khiến em lại hiểu thêm một chuyện.】

Hiểu rằng, Kiều Xuyên Bách dù mất trí nhớ nhưng trong tiềm thức vẫn rất thích cậu. Nhưng Kiều Xuyên Bách của hiện tại lại tự cho mình là thẳng nam, nhất quyết không chịu thừa nhận.

Tống Trị cũng không hỏi Khúc Dung thêm gì nữa, mà trực tiếp trả lời:【Không phải anh đang giúp đỡ em hay sao? Đêm cũng khuya rồi, em với Xuyên Bách ngủ sớm đi.】

Khóe mắt Khúc Dung hơi nhếch lên, quả thật anh Tống đã trợ giúp cậu rồi. Bằng không cậu còn tưởng Kiều Xuyên Bách chỉ vì nóng máu mà chảy máu cam.

Đúng vậy, cậu thật sự không ngờ, Kiều Xuyên Bách - người suốt ngày tự cho mình tuổi tâm lý mới 16, chưa thành niên, bên trong lại có thể tà dăm đến vậy!

Khúc Dung kết thúc trò chuyện với Tống Trị, Kiều Xuyên Bách vẫn còn trong phòng tắm. Khúc Dung buộc phải tới gõ cửa phòng tắm bắt người kia ra.

"Năm phút nữa sẽ ra." Khúc Dung vừa gõ cửa, thì giọng trầm của Kiều Xuyên Bách đã vang ra.

Khúc Dung: "...." Kiều Xuyên Bách lại đang làm bộ.

Khúc Dung im lặng, đành cho Kiều Xuyên Bách thêm 5 phút nữa: "Không ai chế nhạo anh cả, 5 phút nữa phải quay lại nghỉ ngơi đấy."

Khúc Dung trở về, ngồi chờ Kiều Xuyên Bách thêm 5 phút. Kiều Xuyên Bách làm việc vẫn rất đúng giờ, xuất hiện đúng lúc trước cửa phòng Khúc Dung. Khi ánh mắt Khúc Dung chạm phải Kiều Xuyên Bách, anh liền lẹ làng dời đi, làm ra vẻ mặt thờ ơ, sau đó luồn vào trong chăn của mình. Sau khi Kiều Xuyên Bách nhắm mắt lại, anh dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Tôi là người chưa thành niên, đừng có mà động chạm vào tôi, vì cậu mà tôi sợ đến chảy máu mũi rồi."

Khúc Dung: "...."

Khúc Dung im lặng mấy giây không nói gì, Kiều Xuyên Bách nhắm mắt im lặng hé mắt, thấy Khúc Dung vẫn đang nhìn mình. Kiều Xuyên Bách lẹ làng lật người lại, tiếp tục dùng giọng nói trầm thấp giải thích thêm: "Tuổi tâm lý tôi còn chưa thành niên, theo luật pháp, cậu có hành động với tôi là phạm pháp. Cho nên tôi sợ đến rớt máu mũi là bình thường."

Khuôn mặt Khúc Dung lúc này khó có thể diễn tả thành lời.

"Kiều Xuyên Bách."

Khúc Dung tắt đèn rồi đột nhiên gọi tên Kiều Xuyên Bách.

Kiều Xuyên Bách hết sức thận trọng đáp lại một tiếng.

Khúc Dung nằm nghiêng, nhìn phía Kiều Xuyên Bách, hỏi: "Chuyện chảy máu mũi, là do anh suy nghĩ 5 phút rồi đưa ra lời giải thích cho em sao?"

Kiều Xuyên Bách không lên tiếng.

"Thật ra anh chỉ cần nói nóng trong người là được rồi. Ngoài trời nóng thế này, anh đánh bóng tới tận giờ này, việc chảy máu mũi là chuyện hết sức bình thường. Không cần phải đổ hết lên người em đâu. Dĩ nhiên, nếu anh đổ lỗi lên người em, em cũng không giận anh. Tuổi tâm lý của anh vẫn chưa trưởng thành mà. Có thể hiểu được."

Kiều Xuyên Bách mở to mắt, trong phòng rất tối, anh không thấy gì cả. Nhưng không hiểu sao, anh lại có thể cảm nhận được người đằng sau anh không phải đang nói những lời tử tế, mà là đang mỉa mai anh.

Nhưng, anh chơi bóng tuyệt đối sẽ không bị nóng trong người! Đợi anh tập thêm mấy ngày nữa, sẽ có thể chơi bóng cùng với mấy học sinh cấp 3 dưới nhà!

Chuyện chảy máu mũi nhất định phải có lời giải thích. Đây là lời giải thích tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra. Anh thật sự đã rất sợ hãi, sợ bản thân mình từ năm 16 tuổi đã không còn thẳng nữa. Thật kinh khủng!

Vì vậy, mặc dù Kiều Xuyên Bách có thể cảm nhận ra Khúc Dung đang châm chọc anh, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng hết nói bằng giọng trầm khàn: "Không phải giải thích, mà là sự thật."

Khúc Dung tận dụng việc Kiều Xuyên Bách không nhìn thấy mình, mắt híp lại cười.