Trong bóng tối, Khúc Dung rất chính xác vói tay vào, bóp lấy dái tai Kiều Xuyên Bách.
Kiều Xuyên Bách thở dốc một cái, hoàn toàn không dám thở mạnh. Nhưng Khúc Dung rất nhanh đã rút tay về, còn cố ý nói: "Em trai Bách bé nhỏ, tai anh nóng lắm đấy. Em không động chạm vào anh nữa. Chúc ngủ ngon."
Kiều Xuyên Bách: "....." Khúc Dung đáng ghét!!
"Chúc ngủ ngon, Khúc tiên sinh!"
Khúc Dung không nhịn được cười thành tiếng, để Kiều Xuyên Bách ôm cực tức trong lòng.
Một đêm không mộng mị gì, Kiều Xuyên Bách bị Khúc Dung vỗ má làm cho tỉnh giấc. Anh mơ màng tỉnh dậy, vừa hé mắt là đã thấy hình ảnh Khúc Dung được phóng to ra, Kiều Xuyên Bách vẫn chưa thoát khỏi tình trạng hoảng hốt tối qua, lại nhìn thấy hình ảnh Khúc Dung đẹp đẽ trước mắt, Kiều Xuyên Bách vội nhắm mắt lại, khàn khàn cảnh báo: "Đừng có động chạm vào tôi, buổi sáng đàn ông rất khó chọc."
Khúc Dung: "...."
Khúc Dung: "Tám rưỡi rồi kìa cậu trai chưa thành niên, Từ Phu đang đợi anh ở phòng khách. Anh có nhớ không đây, hình như anh có hẹn với cậu ấy đi câu cá?"
Kiều Xuyên Bách mở mắt ra, kinh ngạc, tám rưỡi sáng rồi ??
Anh không mất ngủ nữa??
Không đúng, câu cá nào! Anh nhớ có xem thông báo trực tiếp của Khúc Dung mỗi tối thứ Bảy!
Kiều Xuyên Bách nhìn Khúc Dung. Khúc Dung không biết Kiều Xuyên Bách đang nghĩ gì, còn đốc thúc nói: "Đừng suốt ngày nằm lỳ ở nhà chơi game. Nếu hôm nay anh ở nhà, thì nhớ làm hết đống tài liệu toán kia."
Kiều Xuyên Bách hú hồn, vội ngồi bật dậy trên giường, tóc tai còn bù xù hết cả lên.
Khúc Dung nhìn bộ dạng lúc này của Kiều Xuyên Bách, cũng dễ thương lắm nha, vừa đưa tay muốn ấn lọn tóc dựng đứng của Kiều Xuyên Bách xuống, Kiều Xuyên Bách rất cảnh giác ngoảnh đầu, bàn tay Khúc Dung dừng lại giữa không trung.
Kiều Xuyên Bách mắt hẹp lại, thử đe dọa. Khúc Dung hoàn toàn không coi sự đe dọa của Kiều Xuyên Bách ra gì, còn cười tươi tươi ấn tóc xuống.
"Bệnh ám ảnh."
Kiều Xuyên Bách chọn bỏ qua, đêm qua anh ngủ rất ngon, nên sẽ không tính toán với Khúc Dung!
Kiều Xuyên Bách đứng dậy một mình lựa trong tủ quần áo. Khi đã chọn được bộ quần áo nhàn nhã phù hợp, Khúc Dung vẫn dựa tường nhìn anh.
Kiều Xuyên Bách ôm quần áo đứng lên: "Tôi đi thay đồ."
Khúc Dung tất nhiên biết ý định của Kiều Xuyên Bách, đột nhiên nói: "Thật ra trước đây chúng ta từng làm chuyện thân mật hơn nhiều."
Kiều Xuyên Bách: !!
Kiều Xuyên Bách trợn mắt lớn, hạ giọng quát: “Im miệng!” Tai Kiều Xuyên Bách lại một lần nữa đỏ lên như rỉ máu.
Khúc Dung cười một tiếng, thật ra cậu cũng khá không thoải mái trong chuyện này, “Được rồi, em không nói nữa. 6 giờ tối em sẽ đến đón anh về.”
Khúc Dung đã tha cho Kiều Xuyên Bách.
Nhưng Kiều Xuyên Bách lại gọi Khúc Dung lại. Trong khoảnh khắc Khúc Dung nhìn về phía Kiều Xuyên Bách, Kiều Xuyên Bách cúi đầu nhìn đôi dép lê của mình, giả vờ bình thản hỏi: “Vậy cậu đã từng làm chuyện thân mật hơn với Trương Úc chưa?”
Khúc Dung sững lại một giây, rồi lấy ra khuôn mặt đầy hắc tuyến.
Kiều Xuyên Bách vẫn cúi đầu giải thích nghiêm túc: “Không liên quan gì đến việc ghen tuông, chỉ là tò mò thôi.”
Khúc Dung thật sự rất bất lực, Kiều Xuyên Bách vẫn không chịu thừa nhận mình đang ghen.
“Không.”
Quả nhiên, lời Khúc Dung vừa dứt, lông mày Kiều Xuyên Bách liền nhướng lên, vui mừng thể hiện rõ trên khuôn mặt.
Từ Phu đứng bên ngoài, căng thẳng chờ Kiều Xuyên Bách ra ngoài. Trong thời gian chờ đợi, Khúc Dung có đưa hắn ta một cốc nước, nói thật, Từ Phu vẫn còn hơi e ngại Khúc Dung. Chủ yếu là vì Kiều Xuyên Bách là kẻ nịnh hót nhất trong nhóm, luôn nghe theo mọi lời Khúc Dung nói. Khúc Dung bảo phải về bao giờ thì đúng giờ đấy Kiều Xuyên Bách sẽ về, khiến cho Từ Phu - kẻ ngoài cuộc, không khỏi coi Khúc Dung như người lãnh đạo của bọn họ.
Ai mà chẳng sợ lãnh đạo chứ!
Tuy nhiên, hôm nay vị lãnh đạo này lại tất bật lo đi tìm dụng cụ câu cá cho Kiều Xuyên Bách, trong khi chính Kiều Xuyên Bách vẫn uể oải nói: “Câu cá mà cũng phải rườm rà thế sao? Tôi chỉ muốn ở nhà thôi.”
Khúc Dung bảo: “Chơi game không thấy chán à? Kiều Xuyên Bách à, đừng suốt ngày nhốt mình trong nhà chơi game như vậy.”
Từ Phu bắt đầu cảm thấy hơi hoang mang.
Khi Kiều Xuyên Bách đang rửa mặt, Khúc Dung lại đi tới nói: “Kiều Xuyên Bách bị mất trí nhớ rồi, cậu hãy chú ý quan sát anh ấy nhiều chút nha, nhớ báo lại cho tôi biết nếu có chuyện gì xảy ra. Tối nay tôi sẽ đến đón anh ấy, bây giờ tình trạng anh ấy không thể tự lái xe được đâu.”
Từ Phu vội nói: “Được rồi. Nhưng tôi có thể đưa cậu ấy về, quãng đường cũng không xa lắm.”
Khúc Dung nhất quyết nói: “Tôi đến đón anh ấy sẽ yên tâm hơn.”
Từ Phu cũng không dám cãi lại nữa, càng cảm thấy hoang mang hơn.
Thật ra việc Kiều Xuyên Bách bị mất trí nhớ cũng khá tốt, bởi vì trước đây, mỗi lần Kiều Xuyên Bách rủ Khúc Dung ra ngoài câu cá, Khúc Dung thường rất phật ý. Giờ thì, Khúc Dung không những tự tay đi tìm dụng cụ câu cá mà còn tự mình đến đón nữa.
Thật sự là những sung sướиɠ như tiên!