Hai giờ, đúng giờ tắt tivi.
Kiều Xuyên Bách lần nữa lén lút rời khỏi phòng khách, đi đến phòng làm việc. Anh trước tiên mở máy tính, lại mở tệp tin mà Thư ký Vương gửi cho mình, cuối cùng mới lấy điện thoại bỏ ở bên cạnh.
Kết quả, Kiều Xuyên Bách nhìn thấy tin nhắn mà bạn trai cũ của Khúc Dung trả lời cho anh.
[Trương Úc]:Cậu không phải trượt vỏ chuối té đập đầu, quay về năm 16 tuổi à? Lúc đó cậu với Khúc Dung còn chưa quen nhau mà nhỉ? Học làm người lớn à?
[Trương Úc]:Tôi nghe nói cậu lúc 16 tuổi vẫn là thẳng nam, cậu thẳng nam hôm nay vẫn đến đón Khúc Dung à, cậu có chắc mình là thẳng nam không?
[Trương Úc]: Quên nói, bố tôi hiện đang làm việc ở bệnh viện mà cậu nhập viện. Nhưng cậu yên tâm, chuyện cậu trượt vỏ chuối té đập đầu mất trí nhớ tôi không có nói cho ai biết đâu. Khúc Dung cũng không biết là tôi biết đâu.
Ba tin nhắn, đâm thẳng vào đỉnh đầu của Kiều Xuyên Bách!
Kiều Xuyên Bách tức giận đến nỗi trực tiếp ném điện thoại lên bàn.
Khi Khúc Dung đến, liền thấy ông chồng nhà mình lại mang theo một bộ mặt u ám, trước mặt là máy tính đang mở.
Khúc Dung nghi ngờ, vội vàng đi đến. Khúc Dung nhìn máy tính một cái, là nội dung về công việc. Sau đó là điện thoại, Khúc Dung cúi xuống nhìn, là tin nhắn Trương Úc gửi nửa tiếng trước.
Khúc Dung lặng lẽ nhìn về phía “ông chồng vị thành niên” u ám của mình.
"Kiều Xuyên Bách?” Khúc Dung duỗi tay trước mặt Kiều Xuyên Bách vẫy một cái.
Kiều Xuyên Bách tinh thần không được tốt lắm, chậm rãi ngước mắt, nghiến răng nói, “Hắn ta biết chuyện tôi trượt vỏ chuối rồi!”
Khúc Dung: “…”
‘ Không phải tôi nói.” Khúc Dung lập tức bổ sung câu này.
Kiều Xuyên Bách nhắm mắt lại, cuộc đời không còn gì đáng tiếc, “Tôi biết. Tôi luôn phân biệt được đâu là ân đâu là oán.”
Khúc Dung: “…”
Phân biệt rõ ân oán. Khúc Dung cảm thấy cậu không cần phải tranh cãi với Kiều Xuyên Bách đang bị dấu hiệu của tuổi trung niên, nhưng Khúc Dung lại rất tò mò hỏi, “Nếu là em nói với cậu ta, anh định sẽ làm gì với em?”
Kiều Xuyên Bách mở mắt ra, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu là vợ trên danh nghĩa của tôi, nếu thật sự là cậu nói, tôi chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh. Nhưng chuyện này không liên quan đến cậu. Là do tên Trương Úc đó!”
Khúc Dung: “…”
Nhận mệnh.
Khúc Dung đang suy nghĩ, nếu một ngày nào đó Kiều Xuyên Bách hồi phục trí nhớ, biết được bản thân hiện tại như thế nào, sẽ có phản ứng gì nhỉ? Nhưng Khúc Dung cũng không ngờ tới, ông xã của cậu dù mất mười năm ký ức, vẫn có thể cãi nhau với Trương Úc.
Khúc Dung nhìn đôi bàn tay nắm thành quyền của Kiều Xuyên Bách, thử thăm dò an ủi anh, “Cậu ta sẽ không nói với ai đâu, em chỉ mới biết là cậu ta biết chuyện rồi."
Kiều Xuyên Bách siết chặt nắm đấm, “Tên đó còn chế giễu tôi là thẳng nam!”
Khúc Dung: “…”
Kiều Xuyên Bách thực sự chỉ là mất trí nhớ, không phải mất trí. Trương Úc thực sự là mang theo âm dương quái dị.
Nhưng bây giờ Kiều Xuyên Bách rất đáng thương.
Khúc Dung lựa chọn bao dung, dù sao cũng là nam sinh cấp ba 16 tuổi thôi! Cậu vẫn có thể bao dung bao dung được.
Khúc Dung duỗi tay sờ một đầu của Kiều Xuyên Bách, “Nhưng mà anh vốn dĩ không phải là thẳng nam, nếu anh là thẳng nam thì làm sao có thể cưới em được chứ? Chỉ là năm anh 16 tuổi vẫn là thẳng nam thôi. Không cần để ý cậu ta làm gì, tính cách của hắn thực sự rất đáng ghét.”
Tai của Kiều Xuyên Bách nhanh chóng đỏ lên, đầu cũng không được tự nhiên mà nghiêng một bên, trốn tránh cái sờ soạn của Khúc Dung.
Khúc Dung: “…”
Kiều Xuyên Bách ở trước mặt Khúc Dung, trả lời tin nhắn của Trương Úc: [Không cần cậu quan tâm. Còn nữa, trước khi nói chuyện về công việc, xin hãy cân nhắc cân nhắc thân phận của mình.]
Khúc Dung: “…”
Kiều Xuyên Bách ngẩng đầu lên.
Khúc Dung chuyển sang chủ đề khác, “Anh rất ra dáng một ông chủ nha, trong một buổi trưa liền ở đây xử lý hết công việc. Dù mất mười năm ký ức, Tiểu Bách à, anh vẫn rất trưởng thành đó. Chúng ta không cần tranh cãi với cậu ta làm gì.”
Kiều Xuyên Bách hoàn toàn không có vẻ hài lòng sau khi được khen, mà biểu hiện lại rất kỳ quái, còn mang theo chút lo lắng.
Khúc Dung nghi ngờ, tưởng là việc Trương Úc biết anh trượt vỏ chuối té đập đầu mất trí nhớ, đối Kiều Xuyên Bách là một cú sốc quá lớn, không nghĩ đến Kiều Xuyên Bách buổi trưa thực ra là đang lén chơi game.
…
Tối nay, Kiều Xuyên Bách từ chối đi câu cá cùng với Từ Phu, lý do là Khúc Dung không yên tâm.
Bên kia, Từ Phu nhìn thấy lý do này liền không hỏi thêm nữa, thay vào đó là gửi tin nhắn: [Mất trí nhớ mà cũng không quên để tao ăn cơm chó. Biết là mày có người quan tâm, tao không có. Thứ bảy đi cùng nhé.]
Kiều Xuyên Bách nhìn tin nhắn Từ Phu gửi đến.
Để Từ Phu ăn thức ăn cho chó. Nói thật, anh thực sự không có, vì “Khúc Dung không yên tâm” là anh bịa ra. Anh ban đầu định nói là “Khúc Dung không cho”, nhưng hai chữ “không cho” lại khiến Khúc Dung có vẻ quá đáng, anh với Khúc Dung là châu chấu trên cùng sợi dây thừng, anh có nghĩa vụ bảo vệ tốt hình tượng bên ngoài của Khúc Dung. Vì thế đổi thành “không yên tâm”, kết quả lại biến thành ăn cơm chó.
Từ Phu, thật là không có kiến thức.