Sau Khi Mất Trí Nhớ Lão Công Biến Thành Nam Sinh Ngây Thơ

Chương 18

Thư ký Vương chuẩn bị tan làm, thấy Kiều Xuyên Bách vẫn ở trong văn phòng, lại hào hứng đến nói với Kiều Xuyên Bách: “Tổng giám đốc, tối nay chín giờ bản thảo bôi đen sẽ được đăng lên! Chúng ta cuối cùng cũng có thể đè [Người yêu ngọt ngào] xuống đất mà chà đạp!”

Tổng giám đốc Kiều Xuyên Bách vẫn khá trầm tĩnh, “Bản thông cáo không có đề cập đến trò chơi của công ty chúng ta phải không?”

Thư ký Vương nói: “Không có! Chúng ta với bọn họ không giống nhau, chúng ta chỉ là thuần túy bôi đen bọn họ!”

Trong lòng Kiều Xuyên Bách rất là khen ngợi thư ký Vương, không lạ gì khi cậu ta có thể làm thư ký của anh. Nhưng bề ngoài vẫn rất điềm tĩnh, anh ừ một tiếng, “Về nhà chú ý an toàn.”

“Được rồi! Tạm biệt tổng giám đốc.”

Thư ký Vương ra ngoài, còn nói với thư ký Dương sắp đi: “Tổng giám đốc gần đây rất trọng dụng tôi nha.”

Thư ký Dương là thư ký nam của Kiều Xuyên Bách, trước khi Kiều Xuyên Bách mất trí nhớ, hầu hết công việc đều do thư ký Dương chịu trách nhiệm. Hiện tại đối với việc ông chủ nhà mình trọng dụng Thư ký Vương, thư ký Dương không quan tâm lắm, đều lấy mức lương như nhau. Việc càng ít thì càng tốt.

Thư ký Dương nói: “Chúc mừng, cố lên, tiếp tục phấn đấu.”

Thư ký Vương tự mãn hát nhỏ bài hát.

Khi Khúc Dung đến đón Kiều Xuyên Bách, Kiều Xuyên Bách lại khen Thư ký Vương trước mặt Khúc Dung, “Cô ấy làm việc rất tốt, không lạ gì mà có thể làm thư ký của tôi.”

Khúc Dung cười một tiếng, cũng không phản bác Kiều Xuyên Bách.

Kiều Xuyên Bách lại bỗng như nhận ra điều gì đó, giải thích, “Tôi dù không cong quéo, nhưng tôi cũng không thích phụ nữ, cậu đừng có mà nghĩ nhiều.”

Khúc Dung thông qua gương chiếu hậu, nhanh chóng liếc Kiều Xuyên Bách một cái, ông xã nhà mình mang bộ mặt nghiêm túc. Khúc Dung yên lặng nở nụ cười, “Em nghĩ nhiều cái gì? Anh có bạn là phụ nữ cũng là chuyện rất bình thường. Không cần giải thích với em cái này đâu.”

Kiều Xuyên Bách lại đột nhiên nói, “Tôi không bao giờ làm bạn với phụ nữ.”

Khúc Dung: “…”

Khúc Dung không muốn nói chuyện với Kiều Xuyên Bách đang bị tuổi trung niên.

Nhưng mà câu nói vừa rồi của Kiều Xuyên Bách, lại đột nhiên cho anh một chút linh cảm. Anh hình như hiểu tại sao tương lai của mình lại cong rồi! Anh không có bạn là nữ! Hơn nữa, Kiều Xuyên Bách lén nhìn Khúc Dung một cái, liền vội vàng dời mắt đi.

Khúc Dung còn đẹp hơn cả con gái!

Đcm…

Nguyên lai là như vậy!

Nhưng bây giờ anh vẫn nên là nam thẳng mới đúng, nhưng mà Trương Úc lại dám chế giễu anh. Kiều Xuyên Bách nghĩ đến Trương Úc, mặt sắc đen đi mắt trần có thể thấy.

Khi dừng ở đèn đỏ, Khúc Dung tự nhiên cũng nhìn thấy bản mặt hầm hầm của ông xã nhà mình.

Khúc Dung không chịu nổi châm biếm một câu, “Em trai tiểu Bạch à, em cảm thấy anh từ sáng đến tối không có lúc nào là không tức giận? Bây giờ là ai lại làm anh tức giận đây?”

Kiều Xuyên Bách phớt lờ lời châm chọc của Khúc Dung, từ kẽ răng nhai nhải ra hai chữ: "Trương Úc!"

Khúc Dung: "......" Ông chồng "vị thành niên" này của cậu còn khá là thù dai.

Kiều Xuyên Bách thù dai, đã hoàn toàn đem lời chế nhạo của Trương Úc đặt vào tim, cho nên ăn cơm tối xong, anh lại một mình trốn trong phòng làm việc, lén lút tra cứu: [Làm thế nào để nhận biết một người đàn ông đã cong?]

Trên mạng cũng có câu trả lời: Tình yêu thường đi kèm với kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©.

Tai Kiều Xuyên Bách lập tức đỏ lừ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©. Điều này đối với anh - người mang tâm lý tuổi 16, quả thật là rất mới lạ.

Khúc Dung rất nhanh cũng đến phòng làm việc, còn đeo một cặp kính, mặc một bộ đồ ngủ rất nhàn nhã, cả người toát lên vẻ tinh tế và mang chút nét dễ thương mềm mại.

Kiều Xuyên Bách hơi hơi rung động, rất nhanh liếc đi chỗ khác, một lúc lại xấu hổ ngượng ngùng.

Khúc Dung tự nhiên cũng chú ý đến điểm kỳ lạ của Kiều Xuyên Bách, kêu lên một tiếng kinh ngạc, phá vỡ sự yên tĩnh: "Tiểu Bách, sao tai anh đỏ thế? Đang lén nhìn cái gì đấy?"

Khúc Dung rút đến gần máy tính của Kiều Xuyên Bách, Kiều Xuyên Bách một bộ lúng túng, nhưng lúng túng vài giây mới nhận ra máy tính của mình bây giờ không có gì cả! Kiều Xuyên Bách vừa nhẹ nhõm thở ra, cả người Khúc Dung liền áp sát ở bên cạnh anh, anh thậm chí đã ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc.

Tiếp xúc thân mật, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©.

Kiều Xuyên Bách mơ màng nghĩ, rồi lén mừng thầm, anh không có!

"Không có nhìn gì cả. Cậu cận thị à?" Kiều Xuyên Bách lại phục hồi bình thường.

"Tiểu Bách, anh kì lạ lắm đấy." Khúc Dung đùa cợt một câu, sau dó cũng không trêu chọc Kiều Xuyên Bách nữa, cậu ngồi xuống bên cạnh Kiều Xuyên Bách, mở máy tính của anh lên, "Một chút thôi, nhưng độ không sâu. Đeo kính lúc nhìn máy tính sẽ thoải mái hơn điểm. Tối nay còn đi đánh bóng không?"

Kiều Xuyên Bách ừ một tiếng, "Tối nay tôi có thể ném được ba điểm rồi." mang theo chút khoe khoang nói.

Khúc Dung khen ngợi có vẻ miễn cưỡng, "Giỏi quá. Có điều, tối nay em không thể đi cùng anh được rồi. Phải làm thật nhanh bài kiểm tra, gần tới kỳ thi rồi."

Kiều Xuyên Bách trong lòng có chút không vui. Anh đi tới, nhìn vào máy tính của Khúc Dung một cái, một đống con số dày đặc, còn có thiết bị phát trực tiếp bên cạnh, Kiều Xuyên Bách mới nhớ ra hỏi: "Cậu vẫn còn phát trực tiếp à?"

Khúc Dung cười ừ một tiếng, "Phát trực tiếp chơi trò chơi con mèo."

Kiều Xuyên Bách tò mò, "ID là gì? Tôi vào xem thử."

Khúc Dung liếc nhìn Kiều Xuyên Bách một cái, đùa cợt bảo: "Trai thẳng muốn tìm hiểu em à? Không nói đâu."

Kiều Xuyên Bách: "... "