Sau Khi Mất Trí Nhớ Lão Công Biến Thành Nam Sinh Ngây Thơ

Chương 16

Phiền cậu ta?

Còn chưa từng nắm tay?

Vậy coi như là người yêu cũ kiểu gì? Chẳng lẽ là, lúc Khúc Dung học cấp ba, Trương Úc nắm được nhược điểm gì của cậu, nên hắn ta mới ép buộc Khúc Dung quen hắn? Việc này nghe có vẻ hơi mất mặt thật.

Ép bằng cách nào?

Kiều Xuyên Bách cảm thấy mình không nên tìm hiểu quá nhiều, chủ yếu là anh đã biết được. Vì vậy, Kiều Xuyên Bách giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi không quan tâm."

Khúc Dung cũng không vạch trần sự cố chấp của Kiều Xuyên Bách, mà hỏi lại: "Anh đến đây bằng cách nào? Đừng nói là tự lái xe nhé?" Nói thật lòng, Khúc Dung khá là lo lắng.

Kiều Xuyên Bách thành thật trả lời: "Không, tôi chưa đủ tuổi lái xe. Tiểu Bân đưa tôi đến."

"Tiểu Bân đâu?" Trong xe chỉ có Khúc Dung và Kiều Xuyên Bách.

Kiều Xuyên Bách né tránh ánh mắt: "Tôi cho cậu ta về trước rồi."

???

Khúc Dung suy nghĩ một hồi, cũng không truy hỏi nữa.

Kiều Xuyên Bách âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra, lý do chính là vì Tiểu Bân suốt dọc đường nói chuyện quá ồn ào, liên tục la hét rằng sắp được gặp Khúc Dung ôn nhu tuấn tú, còn tự xưng là em trai yêu quý của Khúc Dung. Khi đến nơi, Tiểu Bân mong ngóng Khúc Dung đến, còn ra dáng người chồng hơn cả Kiều Xuyên Bách, khiến anh rất khó chịu.

Anh chỉ mất trí nhớ chứ không có chết!

Tuy nhiên, không thể để Khúc Dung biết chuyện này được! Hiện tại Khúc Dung đang cho là anh ghen tuông, nếu biết chuyện này, Khúc Dung sẽ càng tự luyến hơn.

Khúc Dung lái xe, trên đường về Kiều Xuyên Bách chủ động nói trưa nay mình sẽ nấu cơm.

Khúc Dung cũng không thương xót Kiều Xuyên Bách, cậu đỗ xe ở siêu thị, hai người đi mua chút thức ăn. Theo thói quen đã hình thành nhiều năm, Kiều Xuyên Bách đều biết chính xác cần phải mua những gì, mua bao nhiêu, Khúc Dung chỉ lấy vài hộp sữa chua, cậu còn chẳng lo lắng gì về việc mua thức ăn.

Về đến nhà, Kiều Xuyên Bách rất tự giác vào nhà bếp, trổ tài nấu nướng của mình.

Khi nấu cơm xong, thời điểm ăn Khúc Dung đều sẽ khen ngợi mỗi món ăn một cái. Kiều Xuyên Bách rất thích thú, anh nghĩ, là do những viên kẹo bọc đường của Khúc Dung, anh mới có được kỹ năng nấu nướng lợi hại như vậy!

"Trương Úc có kỹ năng nấu nướng tốt như tôi không?" Kiều Xuyên Bách dè dặt hỏi.

Khúc Dung: "..."

"Anh so sánh với cậu ta làm gì? Tiểu Bách à, anh thật sự không ghen chứ?"

Kiều Xuyên Bách bình thản nói: "Chuyện này không liên quan đến ghen tuông, chỉ là lòng hiếu thắng của tôi hơi mạnh thôi."

Khúc Dung hoàn toàn không tin lắm, nhưng vẫn chọn trả lời Kiều Xuyên Bách: "Không rõ nữa, chưa ăn qua cơm cậu ta nấu. Rửa chén đi."

Kiều Xuyên Bách nhướng mày, đây là câu trả lời hoàn hảo!

Kiều Xuyên Bách vui vẻ rửa chén. Sau khi rửa chén xong, Kiều Xuyên Bách một mình trong phòng khách lướt xem danh sách bạn bè trò chuyện của anh, quả nhiên anh đã tìm thấy tên Trương Úc, hai người còn trò chuyện cách đây không lâu.

Kiều Xuyên Bách lướt xem tin nhắn, sắc mặt ngày càng đen tối.

Tên bạn trai cũ đáng ghét!

Mới vài ngày trước, trước khi anh vào viện, hắn ta còn gửi cho anh ảnh chụp đi ăn cùng với Khúc Dung, chính là bức ảnh mà Kiều Xuyên Bách nhìn thấy trong vòng bạn bè của Khúc Dung. Trương Úc còn đăng một đoạn văn vô cùng phách lối: [Hình như Khúc Dung cũng đăng trong vòng bạn bè, lãnh đạo nói mọi người ai cũng phải đăng. Có phải cậu ấy che dấu anh không? Anh không nhìn thấy à. Tsk tsk tsk.]

Kiều Xuyên Bách: "..."

Kiều Xuyên Bách không thể không thừa nhận, với tư cách là người mất trí nhớ mười năm, anh đọc đoạn văn này cũng vô cùng tức giận. Thật quá phách lối!

Nhưng Khúc Dung không hề che dấu anh, hôm nay anh còn nhìn thấy trên vòng bạn bè của Khúc Dung.

Vậy là, bỏ chặn trước đó à?

Kiều Xuyên Bách nhìn vào ngày giờ, lại tiếp tục lướt xem tin nhắn giữa anh và Khúc Dung. Cuối cùng, anh cũng tìm thấy được cuộc gọi video giữa anh và Khúc Dung vào tối hôm đó, kéo dài 50 phút.

Kiều Xuyên Bách nhướng mày, 50 phút này, Khúc Dung đang xin lỗi và giải thích với anh à?

Tuy nhiên.

Kiều Xuyên Bách bắt chước cách nhắn tin trước đây, để gửi một tin nhắn cho Trương Úc: [Cậu cách xa Khúc Dung ra.]

Sau khi gửi xong, Kiều Xuyên Bách liền cất điện thoại vào, lúc nhàn rỗi thì lén nhìn qua phòng ngủ bên cạnh của Khúc Dung. Khúc Dung bây giờ rất nghiêm khắc với anh, ngày làm việc thì không cho anh chơi game.

Vì thế, Kiều Xuyên Bách khăng khăng nói rằng, hồi còn học cấp 3 anh không có thói quen ngủ trưa, vì vậy bây giờ chỉ có thể ở trong phòng, giả vờ như đang làm việc. Khúc Dung thực sự rất tin tưởng anh, cậu đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Nhưng cũng không phải là đặc biệt tin tưởng, cửa phòng ngủ không có đóng lại.

Kiều Xuyên Bách từ phòng làm nhìn việc ra, lén lúc nhìn vào bên trong phòng ngủ. Khúc Dung nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm lại, cả người đẹp đến tinh xảo. Kiều Xuyên Bách không kìm được nhìn thêm một cái, sau đó mới như tỉnh mộng, vội vàng rời đi.

Bây giờ là một giờ trưa, Khúc Dung hai giờ mười phút mới dậy, anh có thể chơi một tiếng!

Kiều Xuyên Bách đi đến phòng khách, mở tivi, bật chế độ im lặng, thận trọng và có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ lén lút chơi game.