Sau Khi Mất Trí Nhớ Lão Công Biến Thành Nam Sinh Ngây Thơ

Chương 12

Kiều Xuyên Bách quay lại.

Lúc này, mái tóc trước trán của Kiều Xuyên Bách đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, mồ hôi trên thái dương chảy xuống cằm rồi xuống cổ, cộng thêm biểu cảm hơi bực bội.

Khúc Dung ngạc nhiên, cười hì hì một tiếng: "Em trai Bách à, nhìn anh như vậy cũng khá giống một học sinh cấp 3, hơi bị gợi cảm đấy nha."

Đồng tử Kiều Xuyên Bách co lại, nhiệt độ trên mặt bỗng tăng vọt, hơi thở cũng gấp rút hơn rất nhiều, lúc này Kiều Xuyên Bách một câu cũng không nói nổi, quay người chạy thẳng vào phòng tắm.

Sau khi vào phòng tắm, Kiều Xuyên Bách mới nhận ra mình không mang theo gì cả. Kiều Xuyên Bách liếc nhìn chính mình trong gương, trưởng thành và... đầy quyến rũ. Anh nhẹ nhành thở một hơi, ổn định lại cảm xúc , Kiều Xuyên Bách mới kéo cửa phòng tắm ra.

Kết quả Khúc Dung đang cầm quần áo của anh chờ ở cửa, thấy anh đi ra thì lại đùa cợt: "Không lấy quần áo ngủ thì tắm cái gì?"

Cảm xúc vừa mới ổn định của Kiều Xuyên Bách lại lần nữa trở nên xúc động, anh vội vàng lấy quần áo trong tay Khúc Dung, chui vào phòng tắm. Kiều Xuyên Bách dựa vào tường, hai tay ôm ngực, đôi mắt mơ màng.

Khúc Dung, người vợ danh nghĩa của anh, ở độ tuổi sung mãn như sói như hổ, rất thèm muốn cơ thể anh!

Còn anh,

Kiều Xuyên Bách cúi đầu xuống,

Anh cũng đã ở độ tuổi sung mãn như sói như hổ.



Kiều Xuyên Bách lại mất ngủ, mãi đến hơn 6 giờ sáng mới mơ màng thϊếp đi, nhưng anh ngủ rất nông, nên khi cửa phòng bị đẩy ra, Kiều Xuyên Bách lập tức tỉnh dậy.

Khúc Dung vừa vào cửa đã chạm mắt với Kiều Xuyên Bách.

Khúc Dung tiến vào, kinh ngạc nói: "Anh tối qua không ngủ được à? Sao lại có cả quầng thâm luôn rồi?"

Kiều Xuyên Bách không muốn thừa nhận mình mất ngủ, nên nhắm mắt nói: "Tôi đang lập kế hoạch bản đồ kinh doanh, không có thời gian ngủ, bây giờ tôi mới chuẩn bị ngủ. Khúc tiên sinh, lần sau vào nhớ gõ cửa giúp tôi."

Khúc Dung nghẹn lời, bản đồ kinh doanh?

Khúc Dung chọn cách lờ đi, "Anh chắc chắn muốn em gõ cửa?"

Kiều Xuyên Bách: "..."

Kiều Xuyên Bách nhắm mắt, yếu ớt bổ sung một câu: "Không gõ cũng được."

Khúc Dung mỉm cười, cậu ngồi xuống bên mép giường, lại nhìn kỹ vào quầng thâm của Kiều Xuyên Bách. Kiều Xuyên Bách nín thở, trong lòng rối bời, Khúc Dung - cái người tối qua nói anh quyến rũ, không lẽ bây giờ định hôn anh à?

Kiều Xuyên Bách âm thầm mở mắt, trước mặt là Khúc Dung vô cùng xinh đẹp. Khúc Dung vô cùng xinh đẹp nghiêm túc nói: "Chắc anh bị lạ giường, tối nay ngủ cùng em đi."

Dưới ánh mắt cảnh giác của Kiều Xuyên Bách, Khúc Dung bất đắc dĩ lên tiếng: "Yên tâm, em không cưỡng ép được anh đâu. Anh vẫn chưa thành niên mà."

Tâm tư của Kiều Xuyên Bách bị vạch trần, anh khẽ ho một tiếng để giải quyết sự bối rối, sau đó đứng dậy nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ. Kiều Xuyên Bách lại ngã xuống giường nằm, hai mắt nhắm chặt.

Vừa nhắm mắt lại, Kiều Xuyên Bách đã nghe thấy tiếng nói của ác quỷ: "Đứng dậy đi làm."

Giống như anh trai gọi anh đi học.

Kiều Xuyên Bách rất không tình nguyện mở mắt: "Tôi là tổng tài bá đạo rồi, còn phải đi làm đúng giờ ư? Không thể đi muộn hơn được à?"

Khúc Dung rất vô tình nói: "Không được. Tổng tài cũng phải dậy sớm đi làm."

Kiều Xuyên Bách rất không tình nguyện từ trên giường bò lên.

Sau khi thức dậy, Khúc Dung dẫn theo Kiều Xuyên Bách xuống lầu ăn mì bò.

Khúc Dung và Kiều Xuyên Bách là khách quen, chủ quán còn đặc biệt cố ý cho thêm bò vào hai tô mì của Khúc Dung và Kiều Xuyên Bách. Kiều Xuyên Bách ngửi thấy mùi thơm càng đói hơn.

Một tô mì, Kiều Xuyên Bách nhanh chóng giải quyết xong. Khúc Dung vẫn đang thong thả ăn mì, Kiều Xuyên Bách liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của Khúc Dung, lập tức di dời ánh mắt.

Khúc Dung tranh thủ lúc ăn còn hỏi: "Từ Phu hẹn anh tối nay đi câu cá. Anh đi không?"

Kiều Xuyên Bách không muốn câu cá gì cả, nhưng anh nhạy bén nhận ra một điểm: "Cậu ta hẹn tôi sao lại nói với cậu? Có phải cậu đang hạn chế tự do cá nhân của tôi lúc tôi 26 tuổi không."

Khúc Dung buông đũa, "Em hạn chế tự do cá nhân gì của anh? Cậu ta biết anh mất trí nhớ, lo lắng đến chơi với anh sẽ khiến anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ảnh hưởng đến não, sợ anh lại tìm cậu ta gây phiền phức."

Có phải vậy không?

Kiều Xuyên Bách nheo nheo đôi mắt, cố ý nói: "Vậy tối nay tôi đi chơi net với cậu ta."

Khúc Dung ừ một tiếng, "Được."

Kiều Xuyên Bách lại nói: "Tôi chơi qua đêm, tối nay không về."

Khúc Dung lại ừ một tiếng, "Được."

Kiều Xuyên Bách kinh ngạc, anh do dự một giây, lại nói: "Vậy tôi đi quán bar chơi?"

Khúc Dung vẫn ừ một tiếng, ừ xong lại tiếp tục thong thả ăn mì.

Kiều Xuyên Bách không vui, anh hạ giọng hỏi thăm Khúc Dung: "Cậu đồng ý cho tôi đi quán bar?"

Khúc Dung ngẩng đầu, đợi ăn xong mì rồi nói: "Tại sao không thể đồng ý?"

Kiều Xuyên Bách trợn tròn mắt, anh nhìn trái nhìn phải, lại nhìn Khúc Dung một chút, nghiêm túc nói: "Cậu không sợ tôi đi quán bar làm bậy làm bạ à?"

Khúc Dung chớp mắt, trước mặt là phiên bản phóng đại vô cùng căng thẳng của Kiều Xuyên Bách.

Khúc Dung vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Không phải anh rất khinh thường những kẻ đàn ông lăng nhăng trong hôn nhân sao?"

Kiều Xuyên Bách kinh ngạc, hạ giọng nói: "Sao cậu còn khó hiểu hơn cả tôi vậy, lời nói của đàn ông không thể tin được! Bây giờ tôi thực sự rất khinh thường loại người này. Nhưng lỡ một ngày nào đó tôi trở thành loại người giống như vậy thì sao?"

Khúc Dung để đũa xuống, chậm rãi hỏi:“Anh sẽ trở thành sao?”

"Sẽ không."