Khúc Dung nói: "Thế không phải là được rồi sao? Hôn nhân được xây dựng trên nền tảng tin tưởng, vì vậy em sẽ vô điều kiện mà tin tưởng anh. Tương tự, anh cũng có thể vô điều kiện tin tưởng em. Nếu anh thực sự lừa dối em, hoặc là lừa dối cả đời. Hoặc là bị em phát hiện sau đó thì ly hôn. Nếu như cả ngày đoán tới đoán lui, không phải rất mệt mỏi sao?”
Kiều Xuyên Bách thẳng tắp dựa vào ghế sau, hoàn toàn chấn kinh.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, một người có thể tin tưởng người khác đến mức như vậy.
"Cậu, là vì yêu tôi, nên mới cho tôi nhiều tín nhiệm như vậy ư?" Kiều Xuyên Bách vô cùng nghiêm túc, không chút tạp niệm hỏi ra câu này.
Khúc Dung: "..."
Mặt Khúc Dung hơi nóng, cậu lau miệng, đưa tay rút một tờ giấy, hung hăng lau mặt Kiều Xuyên Bách.
Kiều Xuyên Bách như bừng tỉnh từ trong mộng, chưa kịp ngượng ngùng, đã nghe Khúc Dung nói: "Đã là đàn ông đích thực rồi, còn quan tâm em yêu anh hay không làm gì? Nếu tối nay đi câu cá thì tự nói với Từ Phu một tiếng, nhớ về nhà trước 10 giờ."
Kiều Xuyên Bách nghe thấy giới hạn thời gian, có chút nghi ngờ hỏi lại, "Vậy còn đi net?"
“Không được. Bây giờ anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Khúc Dung đứng dậy, Kiều Xuyên Bách đi theo phía sau, không thể tin được, “Đi quán bar được không?”
“Không được.”
Kiều Xuyên Bách hít một hơi thật sâu, anh hỏi thấp giọng nói với Khúc Dung vô cùng tàn nhẫn, “Cậu vừa nãy không phải nói như vậy!”
Khúc Dung liếc mắt nhìn Kiều Xuyên Bách, “Lời vừa nãy là nói với Kiều Xuyên Bách 26 tuổi. Kiều Xuyên Bách 26 tuổi đi đâu tôi cũng không hạn chế. Nhưng bây giờ anh chưa thành niên, chưa thành niên có thể đi quán bar à? Quán net bây giờ cũng không cho trẻ dưới vị thành niên đi vào đâu, còn muốn ở lại qua đêm? Em trai Bách à, kẻ trượt vỏ chuối không phải là anh à?"
Kiều Xuyên Bách chưa bao giờ nghĩ rằng, người vợ danh nghĩa của anh lại có thể độc ác như vậy!
“Không phải!” Kiều Xuyên Bách bực bội nói.
Khúc Dung cười khẽ một tiếng, không để Kiều Xuyên Bách phát hiện ra.
Kiều Xuyên Bách suốt đường đi đều rất ủ rũ, đợi ngồi lên ghế phụ, Khúc Dung khởi động xe cùng Kiều Xuyên Bách nói: “Trước tiên đưa anh về công ty, quán bar quán net hay gì đó, tuần sau mới nói tiếp. Tuần này anh cứ nghỉ ngơi trước. Em trai Bách à, yên tâm đi, tôi cũng không hạn chế tự do cá nhân của anh đâu.”
Kiều Xuyên Bách lạnh lùng rên một tiếng, anh không tin đâu!
Đến công ty sau, nhân viên bên trong công ty nhìn thấy Kiều Xuyên Bách xuống từ xe của Khúc Dung. Mấy người đang thì thầm với nhau.
“Hôm nay sao lại là Khúc tiên sinh đưa ông chủ đi làm vậy trời? Không lẽ sếp mình té đập đầu thiệt hẻ, nếu không sao lại để Khúc tiên sinh chở đến?
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà! Nếu thật sự là vì lý do này, Khúc tiên sinh có phải là quá sủng sếp nhà mình rồi không?”
“Thư ký Vương ra lệnh đổi cách gọi, gọi tổng giám đốc. Cẩn thận bị trừ lương đấy!”
“OKOK. Học trưởng đẹp trai dịu dàng quá! Thật ghen tị với tổng giám đốc!”
“Tiểu Bân, Khúc tiên sinh còn chưa xuống xe kìa. Cậu chú ý một chút đi, thời gian này tổng giám đốc còn để cậu lái xe cho anh ấy nữa không?”
Kiều Xuyên Bách hoàn toàn không biết nhân viên bên dưới đang nói xấu mình.
Đợi Kiều Xuyên Bách đến văn phòng, Thư ký Vương mang tài liệu đến để Kiều Xuyên Bách xem qua, lại phản hồi về nhiệm vụ Kiều Xuyên Bách sắp xếp hôm qua, “Về chuyện bôi đen trét trấu của [Người yêu ngọt ngào], bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, phía bên kia định tối nay sẽ đăng, hôm nay thứ sáu, nhiều người xem lắm.”
Kiều Xuyên Bách gật đầu, “Làm tốt.”
Thư ký Vương mừng thầm! Cậu ta biết rồi, tổng giám đốc sớm đã khó chịu cái game [Người yêu ngọt ngào]!
Kiều Xuyên Bách ngồi xuống vị trí của mình, liền bận rộn không ngừng. Khoảng hơn mười giờ, Thư ký Vương lại đến báo cáo, “Tổng giám đốc, Từ Phu tiên sinh đến rồi, có cần gặp không?”
Kiều Xuyên Bách lạnh lùng ừ một tiếng, rất có phong cách tổng giám đốc.
“Kiều Xuyên Bách!” Từ Phu vừa vào đã la hét một tiếng. Lúc này Thư ký Vương lại mang một ly nước đưa đến. Từ Phu liền nhận lấy.
Kiều Xuyên Bách cũng ngẩng đầu nhìn Từ Phu, đợi thư ký ra đi sau, Kiều Xuyên Bách mới nói: “Mày có phải là đi phẩu thuật thẩm mỹ không?”
Trong ký ức của Kiều Xuyên Bách vài ngày trước, Từ Phu vẫn là một con khỉ gầy gò, hôm nay lại biến thành một anh chàng đẹp trai hớt đầu húi cua, cơ bắp săn chắc, còn mặc áo sơ mi trắng cài cà vạt, có dáng có dấp.
Từ Phu: “…”
“Thẩm mỹ cái rắm gì! Nam đại thập bát biến. Mày nói cho tao biết đi, mày thật sự mất mười năm ký ức à? Mày bây giờ có đọc hiểu được công việc của mình không?” Từ Phu hạ thấp giọng hỏi.
Kiều Xuyên Bách nhíu mày, “Được chứ. Tổng giám đốc không phải đều như vậy sao?”
Kiêu ngạo đắc ý, chắc chắn là 16 tuổi rồi.
Từ Phu lại cùng Kiều Xuyên Bách nói chuyện vài câu, sau đó mới nói ra mục đích lần này của mình, “Tối nay cùng tao đi câu cá đi, Khúc Dung khó lắm mới đồng ý, mày còn từ chối tao làm đéo gì?”
Kiều Xuyên Bách vừa định từ chối lần nữa, nhưng nghĩ đến bây giờ anh còn không thể đi quán net, chơi game ,chơi bóng rổ cũng bị hạn chế, Kiều Xuyên Bách lời đến miệng liền gật đầu đồng ý, lại nghĩ đến lời nhắc nhở của Khúc Dung, “Nhưng trước mười giờ tối tao phải về.”