Về đến nhà, Kiều Xuyên Bách thấy dưới khu nhà có một sân bóng rổ, còn có không ít nam sinh đang chơi bóng rổ ở đó. Kiều Xuyên Bách liếc nhìn vài lần, sau đó quay về thay một bộ đồ thể thao, mang theo quả bóng rổ của mình.
Khúc Dung gọi lại thì Kiều Xuyên Bách đã đi đến cửa.
"Đám dưới lầu đều là học sinh cấp ba chân chính, sức khỏe rất tốt. Dù sao anh cũng đã 26 tuổi rồi, thể lực có theo kịp không đấy?"
Khúc Dung thực sự chỉ có ý nhắc nhở, nhưng Kiều Xuyên Bách lại rất tức giận nói: "Cậu xem thường tôi!"
Khúc Dung thực sự không có ý đó: "Không phải. Anh mới xuất viện, vận động quá mạnh không tốt cho việc hồi phục sức khỏe."
Kiều Xuyên Bách hoàn toàn không được dỗ dành, anh ném bóng một cái, bỏ lại một câu: "Tôi không quan tâm. Dù sao, sau đêm nay, tôi sẽ là người khiến cho toàn bộ người ở sân bóng rổ này phải sợ mất mật!"
Khúc Dung: "..."
"Ông chồng vị thành niên" nhà mình chạy mất tiêu rồi.
Khúc Dung không thể làm gì khác ngoài xuống dưới bồi Kiều Xuyên Bách đến sân bóng rổ.
Cùng một khu nhà, những nam sinh cấp ba kia hầu hết đều quen biết Kiều Xuyên Bách và Khúc Dung. Thấy Kiều Xuyên Bách thường ngày mặc vest lịch sự giờ đây đã thay bộ đồ thể thao, một thiếu niên đầu cắt ngắn chưa ra sân, mỉm cười chạy đến: "Anh Kiều, anh cũng chơi bóng rổ hả?"
Khúc Dung rõ ràng nhận thấy ông chồng nhà mình lại bắt đầu có dấu hiệu không vui, sợ anh sẽ sẽ tấn công và đắc tội với nhiều người, cậu liền vội vàng thay Kiều Xuyên Bách nói: "Anh muốn xem anh ấy ném bóng, các cậu cứ chơi, không cần quan tâm chúng tôi."
Thiếu niên đầu cắt ngắn sờ đầu mình: "Anh Dung, anh còn có sở thích này à?"
Khúc Dung cười cười: "Đúng vậy, các cậu cứ chơi đi."
Thiếu niên đầu cắt ngắn lại chạy đi mất. Kiều Xuyên Bách ôm bóng rổ trong lòng, ánh mắt u oán.
Khúc Dung đưa tay xoa đầu Kiều Xuyên Bách, nhỏ giọng dỗ dành: "Dù vết thương chỉ nhỏ bằng miếng dán cá nhân, thì nó vẫn là vết thương, anh còn mất trí nhớ nữa. Anh chơi với đám nam sinh này, rồi phải chạy khắp sân bóng rổ này, hay anh đợi tối họ không chơi nữa rồi lại đến được không? Em trai Bách bé nhỏ à, cơ thể này của anh dù sao cũng nhiều năm chưa chơi bóng rổ rồi. Tập luyện trước đã, rồi hãy khiến bọn họ sợ mất mật."
Kiều Xuyên Bách lại lùi một bước, hai tai đỏ bừng.
Khúc Dung bất lực, "ông chồng vị thành niên" này của cậu quả thực là quá ngây thơ. Nhưng ông chồng ngây thơ vẫn rất nghe lời Khúc Dung nói, đặc biệt là khi Khúc Dung dịu dàng dỗ dành anh. Kiều Xuyên Bách ném bóng vài lần, rồi theo Khúc Dung về nhà.
Hơn mười một giờ tối, Kiều Xuyên Bách lại mang theo quả bóng của mình chuẩn bị ra ngoài.
Mà Khúc Dung trong phòng ngủ cũng bước ra, còn dụi dụi mắt, nhìn là biết vừa mới từ trên giường xuống.
Kiều Xuyên Bách không hiểu sao lại có chút đau lòng: "Cậu buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đừng bồi tôi làm gì. Tâm lý tôi là 16 tuổi, chứ không phải 6 tuổi đâu."
Khúc Dung chậm rãi đi đến bên cạnh Kiều Xuyên Bách: "16 tuổi cũng là trẻ con. Cho em xem kỹ năng chơi bóng của anh đi? Lần cuối anh chơi bóng là hồi đại học, sau đó lười biếng hẳn đi."
Kiều Xuyên Bách cúi đầu.
Khúc Dung nói: "Múi bụng là nhờ chạy bộ mỗi ngày mà có."
Hơn mười một giờ, quả nhiên sân bóng rổ trong khu nhà không còn ai. Khúc Dung ngồi trên băng ghế dài bên ngoài sân bóng rổ, Kiều Xuyên Bách đứng dưới rổ, chuẩn bị ném thử một quả bóng. Nhưng trước khi ném, anh còn liếc nhìn Khúc Dung đang ngồi không xa, Khúc Dung đang nhìn anh. Kiều Xuyên Bách lập tức ưỡn thẳng lưng lên.
Vì khoảng cách ở gần, Kiều Xuyên Bách dễ dàng ném vào một quả bóng, Kiều Xuyên Bách đắc ý huýt sáo như một tên lưu manh. Vừa huýt xong, anh nghe thấy giọng nói thanh lãnh nhàn nhạt của ai đó: "Huýt sáo cái gì?"
Ba chữ, Kiều Xuyên Bách nháy mắt đàng hoàng.
Kiều Xuyên Bách lại đứng xa rổ hơn một chút, kết quả——
Không ném trúng.
Kiều Xuyên Bách lại lén nhìn Khúc Dung một lần nữa, Khúc Dung đang cúi đầu chơi điện thoại.
Kiều Xuyên Bách thở phào nhẹ nhõm, khi ném bóng lại lần nữa vẫn không trúng. Kiều Xuyên Bách lại lén nhìn Khúc Dung, Khúc Dung nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kiều Xuyên Bách lại một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Sau vài lần liên tiếp, Kiều Xuyên Bách vẫn không thể ném trúng rổ, cuối cùng anh tin lời Khúc Dung nói, đã vài năm anh không chơi bóng rổ! Cuối cùng, Kiều Xuyên Bách đi lại gần hơn một chút, nhưng vẫn không thể ném trúng.
Kiều Xuyên Bách lại lần nữa liếc nhìn Khúc Dung, Khúc Dung mở to mắt nhìn anh.
Kiều Xuyên Bách hoảng hốt!
Kiều Xuyên Bách đang định tìm cách giải thích, thì Khúc Dung đứng dậy: "Lâu quá không chơi, cộng với tuổi tác, em trai Bách à, em phải chấp nhận thôi. Nếu không chấp nhận thì mấy lần trước em coi như mình không thấy."
Kiều Xuyên Bách: !!!
Cái gì!!
"Cậu không phải đang nghỉ sao?" Kiều Xuyên Bách ôm bóng hỏi yếu ớt.
Khúc Dung bất lực: "Định giả vờ không thấy, không ngờ anh kém đến thế. Về thôi, chắc bây giờ anh nên cảm thấy may mắn vì hồi nãy em đã cản anh, không để anh đánh bóng với đám học sinh cấp 3 rồi chứ gì?"
Kiều Xuyên Bách tuyệt vọng.
Trên đường về, cả người Kiều Xuyên Bách đều ê ẩm hết cả lên, khi về đến nhà anh đặt bóng rổ vào chỗ trước cửa, lầm bầm nói: "Tôi đi tắm."
Khúc Dung ừ một tiếng, sau đó đột nhiên gọi Kiều Xuyên Bách đang đi về phía phòng tắm.
Kiều Xuyên Bách quay lưng lại: "Gì?"
Khúc Dung: "Quay lại đây."