Trình Diệp Xuyên nhìn căn phòng này, mặc dù mộc mạc tồi tàn, quanh năm không nhìn thấy được ánh mặt trời, còn có những đống rêu bám lên tường không thể dọn sạch được. Nhưng dù sao cũng là nơi ở của cậu mười mấy năm, đột nhiên nói đi liền đi, từ nơi đê tiện như bùn nát đến một nơi mình không biết, sự trống rỗng trong lòng khó mà nói nên lời.
Cậu xếp chăn gối rất ngăn nắp chỉnh tề, kiên nhẫn thu dọn tất cả sách vở, còn quét dọn cả căn nhà lại một lần.
Cuối cùng Trình Diệp Xuyên dừng lại trước cửa sắt rất lâu, nhìn khóa cửa rỉ sét loang lổ, mặc dù không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy: Lần này thật sự phải nói tạm biệt với tất cả những thứ này.
Chiếc xe bảo mẫu sang trọng lái qua thành phố, trong xe có hương thơm bay lơ lửng, tiếng nhạc êm dịu chảy vào tai, ghế ngồi làm bằng da thật được điều chỉnh ở một góc độ vô cùng thoải mái, nhưng lưng Trình Diệp Xuyên lại cứng còng, toàn bộ hành trình đều không dám thả lỏng dựa vào.
Từ khi bọn họ lên xe, ông lão có vẻ là trợ lý đã lịch sự mỉm cười với bọn họ.
Trình Diệp Xuyên luôn luôn là người cúi đầu trước người khác, đột nhiên được người khác nâng lên cao như vậy chỉ cảm thấy có gì đó không đúng.
Trình Diệp Vãn lắc đầu cười một cái, vuốt ve trấn an bả vai của cậu.
Sau khi vết thương ở chân cô lành lại, Cảnh Vĩnh Đức thường xuyên đưa cô ra vào các trung tâm thương mại lớn và những câu lạc bộ. Trong một đêm, cô từ một em gái làm việc cho một phu nhân lắc mình biến thành thành viên của một xã hội thượng lưu.
Mới đầu cũng có chút không quen, nhưng hàng đống lễ vật bất ngờ đập về phía cô, lòng hư vinh đột nhiên dâng cao, niềm hạnh phúc cũng không quá chân thật.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không để Cảnh Vĩnh Đức mất mặt. Trong bữa tiệc tối hôm kia, cô vốn đã xinh đẹp, về sau lại ăn mặc tinh xảo lộng lẫy, nhanh chóng trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường.
Một người đàn ông ở độ tuổi bốn mươi năm mươi, bên cạnh còn có một người đẹp trẻ trung quý phái, đây là bằng chứng cho sự thành công của một người đàn ông hơn bất kỳ thủ đoạn nào.
Nhìn thấy tấm biển bên đường, Trình Diệp Xuyên biết mình đã đến quận Lưu Hiệp, nơi này là khu phố nhà giàu nổi danh nhất thành phố Giang Nguyên với những khu biệt thự giống hệt trang viên.
Xe chạy càng xa, băng qua dọc đường ngập nước ven sông, tiếp tục lái lên sườn núi.
Khi được đưa đến cổng biệt thự nhà họ Cảnh, Trình Diệp Xuyên hoàn toàn ngây dại.
Trung tâm một vườn hoa khổng lồ còn có một đài phun nước. Trong sân tùy tiện đỗ vài chiếc xe sang chảnh, dưới chân được lát đủ loại đá, từ cổng đến cửa chính xa xa.
Một dãy biệt thự ba lầu sừng sững trước mắt, chiều dài chiều rộng ngang qua toàn bộ sân, trước nhà còn dựng mấy cột đá cẩm thạch, mỗi một cột đều được dát một lớp vàng, trông đặc biệt phô trương.
""Đường đi cực khổ, anh đã cho người giúp việc làm cơm xong rất lâu rồi, đặc biệt chờ chị em hai người tới!"" Cảnh Vĩnh Đức tươi cười, cách từ xa đã niềm nở tiếp đón.
Một tay ông ta ôm eo Trình Diệp Vãn, dẫn hai chị em bọn họ đi về phía trước: ""Hành lý của hai người anh đã để quản gia Lý cất hết rồi, cơm nước xong sẽ đưa hai người đi xem phòng.""