Vừa vào cửa, người giúp việc đã nửa quỳ đưa tới một đôi dép, Trình Diệp Xuyên theo bản năng lui về sau trốn một chút, áy náy đưa chân tới.
Cảnh Hoàn đứng ngay giữa phòng khách, khoanh tay chéo chân, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng cười như không cười, ngả ngớn nhìn cậu.
""Hai vị khách quý cuối cùng cũng tới rồi.""
Cảnh Vĩnh Đức lười phản ứng tới Cảnh Hoàn kỳ kỳ quái quái, dắt Trình Diệp Vãn đến phòng khách: ""Tới đây tới đây, chúng ta đến bàn ăn cơm trước, hai người đi một đường cũng đói bụng rồi, nếm thử tay nghề của đầu bếp nhà chúng ta xem.""
Trông bàn cơm cứ như một bàn họp, vị trí của mỗi người đều cách nhau rất xa, Trình Diệp Xuyên vẫn luôn khẩn trương nuốt cục xương ở cổ họng, cẩn thận ngồi ngay ngắn trên mép ghế.
""Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn cơm, mặc dù hôn lễ của ta và Trình Diệp Vãn ngày mai mới cử hành, nhưng mọi người bây giờ cũng coi như là người một nhà rồi!""
Nghe thấy mấy chữ người một nhà, Cảnh Hoàn cười lạnh một tiếng.
Cảnh Vĩnh Đức ngồi ở ghế chính chợt lóe tia sáng lạnh, vội giảng hòa: ""Nói đến còn phải cảm ơn Cảnh Hoàn con trai anh, không "va" không quen biết, nếu không cũng không quen biết được một cô gái hiền lành như Diệp Vãn.""
Trình Diệp Vãn nũng nịu cười, trong mắt chỉ nhìn thấy chồng mình.
Cảnh Hoàn chịu đựng mới không nôn ra, nếu như sớm biết bố hắn sẽ vừa ý Trình Diệp Vãn, còn cố ý cười vào nhà, lúc ấy hắn đã trực tiếp nhấn ga đυ.ng chết cô, dù sao tháng sau hắn mới 18 tuổi, cũng không chết được.
Trình Diệp Xuyên cảm nhận được bầu không khí tế nhị trên bàn cơm, chỉ có thể nghe mọi người nói chuyện, cúi đầu ăn cơm của mình.
Cậu lúc ăn cơm cũng giống như con thỏ, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai, không phát ra một chút âm thanh nào. Trước mắt vừa vặn để một dĩa cải xanh, cậu chỉ dám cúi đầu gắp một đũa, tựa như bàn ăn đầy ắp mười mấy món không hề tồn tại.
Khôn khéo như Cảnh Vĩnh Đức lập tức đứng dậy gắp một đũa thức ăn lớn: ""Diệp Xuyên đến đây, ăn nhiều một chút. Nhìn cậu gầy như vậy, sau này ở nhà đừng khách khí, cứ mở miệng ăn là được.""
Trình Diệp Vãn thấy Cảnh Vĩnh Đức thân thiết như vậy, khẽ cười: ""Tính tình của đứa nhỏ này hướng nội, dễ xấu hổ, sau này ở lâu sẽ khá hơn.""
""Nhanh như vậy đã xem thành nhà của mình."" Cảnh Hoàn bất thình lình nói một tiếng, cái tay đang gắp thức ăn của Trình Diệp Xuyên sợ hãi khẽ run lên, lại rụt trở về.
Ánh mắt của Cảnh Hoàn nhìn chằm chằm dọc theo mép bàn, không biết đang nhắm vào ai: ""Ngày đầu tiên đến cứ không khách khí như vậy, từ nay về sau có phải tôi còn phải tự mình làm thức ăn cho cậu ta ăn không, dì Trình?""
Hai chữ ""dì Trình"" được đặc biệt nhấn mạnh, sắc mặt Trình Diệp Vãn tái mét, cô vội vàng giải thích: ""Không phải vậy đâu Tiểu Hoàn, ý dì không phải như vậy, dì...""
Nghe người đàn bà này thân mật gọi mình, trong lòng Cảnh Hoàn càng chán ghét hơn, chưa ăn được mấy muỗng cơm cũng muốn phun ra: ""Dì gọi Tiểu Hoàn là ai? Tên tôi là Cảnh, Hoàn. Dì đừng kết thân với tôi, hai ta không quen biết nhau.""
Sắc mặt Trình Diệp Vãn vừa đỏ vừa trắng, cô cố nén chua xót, lấy lòng nói: ""Được, sau này dì sẽ gọi con là Cảnh Hoàn... Lại đây, dì cũng gắp thức ăn cho con, thấy con vẫn chưa ăn gì nhiều...""