Lúc này Trình Diệp Xuyên mới biết, hóa ra mỗi ngày khi cậu không có ở đây, Cảnh Vĩnh Đức đều sẽ đích thân đến bệnh viện thăm chị.
Đầu giường mỗi ngày đều đổi một lần hoa tươi, trên bàn trà nhỏ vĩnh viễn luôn có trái cây mới, còn có những ngày tinh thần của chị gái cậu tràn đầy năng lượng, cậu lập tức biết rõ nguyên do.
Trình Diệp Vãn là một cô gái rất xinh đẹp, chị em bọn họ cũng được di truyền ngoại hình của mẹ, ngũ quan trong veo thanh tú, những lúc nâng tay nhấc chân vẫn luôn toát ra một vẻ dịu dàng khó tả.
Chị chỉ mới 24 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của một cô gái. Nếu như không phải bởi vì cậu, cô vốn nên có một cuộc sống tươi tắn và tốt đẹp như bao cô gái khác, chứ không phải là liều mạng kiếm tiền để nuôi cả gia đình như bây giờ, một mình chịu đựng tất cả những áp lực.
Trình Diệp Xuyên nhìn gương mặt tràn ngập niềm hạnh phúc của chị, ngay cả một chữ cự tuyệt cũng không nói ra được, quanh co nửa ngày mới mở miệng: ""Nhưng nhà chúng ta...""
""Anh ấy biết."" Trình Diệp Vãn nhìn ra sự lo lắng của cậu: ""Bố chúng ta, gia cảnh chúng ta, còn có món nợ của gia đình, chị không hề lừa gạt anh ấy.""
Những ngày bị bệnh vừa qua, Cảnh Vĩnh Đức mỗi ngày đều tỉ mỉ chu đáo chăm sóc cô. Một người đàn ông trưởng thành có sự chững chạc và hài hước của riêng mình, không thân mật quá phận nhưng cũng không khiến cô cảm thấy xa cách.
Cô vẫn luôn mệt nhọc bôn ba, cho tới bây giờ vẫn chưa từng được ai quan tâm tôn trọng. Trái tim non nớt của thiếu nữ trẻ tuổi đã bị đánh hạ ngay lập tức.
""Anh ấy nói người anh ấy quan tâm là chị, còn lại đều không quan trọng.""
Trình Diệp Vãn nắm tay cậu, dịu dàng khẽ vuốt ve: ""Cả đời này của chị đã rất khổ cực rồi, đây là lần duy nhất muốn vì mình mà sống, em có thể hiểu cho chị không?""
Cậu từ nhỏ đã mất mẹ, bố là một người cờ bạc chỉ biết vung tay đánh người, chị gái chính là người thân duy nhất trên thế giới này của cậu, là người duy nhất nguyện ý bảo vệ cậu.
Tuổi tác của Cảnh Vĩnh Đức lớn xấp xỉ bố cậu, địa vị thân phận của hai người lại cách nhau quá xa, cậu sợ chị mình không được hạnh phúc.
Trình Diệp Vãn nhìn chóp mũi hồng hồng của cậu, đau lòng xoa đầu cậu: ""Chị sẽ không bỏ em lại, em là người chị quan tâm nhất trên thế giới này. Chị nhất định sẽ mang lại cho em một cuộc sống đầy đủ, để em có thể tự tin vui vẻ sống qua ngày, có được không?""
Trình Diệp Xuyên không phải là một người mít ướt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cậu dùng sức gật đầu, nước mắt trên chiếc mũi đỏ cứ rơi xuống từng giọt.
Trình Diệp Xuyên thề, trước tuổi 25 sẽ mang chị rời khỏi căn nhà tồi tàn này, sống một cuộc sống sung túc.
Ngày chia ly thực sự đến sớm hơn nhiều năm so với cậu dự đoán.
Dưới lầu đỗ một chiếc xe công vụ to lớn, thân xe chắn ngang cả con hẻm, chính là xe do Cảnh Vĩnh Đức đặc biệt phái tới để giúp hai chị em bọn họ dọn đi.
Trình Diệp Vãn rất thoải mái, cô để lại cho bố một lá thư, còn có một khoản tiền tiết kiệm những năm này gửi ngân hàng, trừ chuyện này ra thì không mang theo gì cả. Tựa như đã quyết tâm hoàn toàn chôn vùi quá khứ của mình ở nơi đây.