Khi cậu chạy như bay đến bệnh viện, chị Trình Diệp Vãn vừa mới được y tá dùng xe lăn đẩy ra ngoài, nhìn thấy một chân đang bó bột của chị, tâm trạng vẫn luôn đè nén đột nhiên bộc phát.
""Được rồi Diệp Xuyên, chị không sao..."" Trình Diệp Vãn đặt tay lên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: ""Bị thương ngoài da thôi, không đau.""
Sắc mặt Trình Diệp Xuyên trắng bệch, hốc mắt hồng hồng như con thỏ nhỏ, nước mắt không cầm được chảy xuống. Cậu bị người khác bắt nạt đã quen, biết rõ khi bị thương sẽ đau đớn thế nào, nhưng chị vẫn còn an ủi cậu.
Cậu hận mình yếu đuối bất tài, hận mình bởi vì nhất quyết đi học nên mới khiến chị gái đi làm khuya xảy ra tai nạn giao thông.
""Ai... Ai... Đυ.ng chị."" Trình Diệp Xuyên nghẹn ngào đến nỗi không nói nên lời: ""Đã tìm được người chưa?""
""Tôi!"" m thanh ngang ngược đột nhiên vang lên.
Trình Diệp Xuyên bị dọa sợ run một cái, cậu khẽ quay đầu lại, nhìn thấy một cậu con trai cao lớn.
Từ đầu đến chân của đối phương toàn là những nhãn hàng nổi tiếng, mái tóc đẫm mồ hôi dính chặt vào đỉnh lông mày, bên dưới là đôi mắt hút hồn, sống mũi tựa như dùng một con dao đẽo gọt, sắc bén lại tinh xảo. Khóe miệng đang mím lại, gương mặt viết đầy mấy chữ không dễ chọc.
Hai tay Cảnh Hoàn nhét ở trong túi, bả vai dựa vào tường, đang liếc mắt nhìn cậu. Dáng vẻ ngang ngược này hoàn toàn không hề giống với thủ phạm một chút nào.
Trình Diệp Xuyên lấy hết dũng khí hỏi: ""Chuyện... Chuyện là thế nào?""
Dưới tình huống thế này, cậu tuyệt đối không dám chủ động nói chuyện. Huống chi trông đối phương còn khó đối phó như thế. Nhưng nghĩ đến chị mình bị thương, lòng bảo vệ chị trong nháy mắt chiến thắng lý trí.
Cảnh Hoàn nhìn thằng nhóc trước mắt, khẩn trương đến nỗi ngay cả lông mi cũng run rẩy, nước mắt đọng trên mặt, ánh mắt hồng hồng nhìn hắn, không giấu được vẻ sợ hãi.
""Cậu hỏi tôi? Sao cậu không hỏi chị của cậu?"" Cảnh Hoàn liếc mắt: ""Tôi đang chạy xe bình thường, chị cậu đột nhiên ló ra, trực tiếp bị xe máy của tôi đυ.ng trúng, cậu còn hỏi chuyện gì xảy ra?""
Cảnh Hoàn nói chuyện cực kỳ kiêu ngạo, khóe mắt nhướng lên rất thiếu kiên nhẫn.
Đôi mắt to của Trình Diệp Xuyên chợt né đi, chóp mũi chua xót, cậu nín nửa ngày chỉ nặn ra được mấy chữ: "Chị tôi, không phải là người như vậy!""
Bản thân Cảnh Hoàn tính tình rất nóng nảy, tối nay vô duyên vô cớ tông phải người khác, cả người hắn tràn đầy lửa giận: ""Tôi con mẹ nó thèm quan tâm chị cậu là hạng người gì sao?""
Nếu đối phương là một tên đàn ông cường tráng thì còn dễ nói, nhìn khó chịu thì kéo nhau ra đánh một trận là được. Nhưng cơ thể của người này lại nhỏ nhắn yếu đuối, Cảnh Hoàn cảm thấy một quyền của mình cũng có thể hất cậu bay luôn.
""Anh phải, anh phải nói xin lỗi!"" Trình Diệp Xuyên kiên quyết không quan tâm đến, cho dù đối phương có ra tay đánh mình, cậu cũng phải che chở cho chị.