Trong mắt Cảnh Hoàn bốc lửa, bật ra khỏi tường, vờ như tiến lên phía trước, Trình Diệp Vãn sợ hãi vội vàng mở miệng: ""Được rồi Tiểu Xuyên, không phải lỗi của cậu ấy. Do chị lúc đi bộ nhìn điện thoại di động nên không để ý đến xe chạy trên đường...""
Nghe Trình Diệp Vãn giải thích, cơn giận của Cảnh Hoàn hạ xuống một chút: ""Nghe rõ chưa oắt con? Là chị cậu tự mình bị đυ.ng. Tiền thuốc thang tôi lo không nói, tiền gắn động cơ của xe tôi cũng đã hơn mấy ngàn, tôi không đòi tiền mấy người đã là may mắn lắm rồi.""
Cảnh Hoàn đạp chân lên vạc giường, uy hϊếp nói: ""Trẻ nhỏ còn muốn hỏi gì nữa không?""
Gương mặt Trình Diệp Xuyên tức giận, lúc tức giận còn hơi ửng hồng.
Mặc dù cậu gầy gò nhưng thân cũng cao một mét bảy mươi lăm, chỉ có điều bởi vì quanh năm cúi đầu, rúc cổ lại nên vóc dáng không được thể hiện ra. Hơn nữa dáng vẻ của cậu cứ như bị suy dinh dưỡng, ngũ quan vốn dĩ thanh tú càng trở nên nhỏ nhắn hơn, đôi mắt to gần như chiếm nửa gương mặt.
Trình Diệp Xuyên muốn nói mình đã 18 tuổi rồi, không còn là con nít nữa, chỉ là do anh to con hơn mà thôi. Nhưng nhìn cả người Cảnh Hoàn cơ bắp cường tráng, cậu vẫn rầu rĩ ngậm miệng lại.
Thấy Trình Diệp Xuyên hoảng sợ như một quả cà héo, Cảnh Hoàn cũng lười nói nhảm với cậu, quay đầu xoay người đi về phía cửa.
Còn chưa tiếp xúc với chốt cửa thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Đối diện là một người đàn ông trung niên tiến vào, cả người mặc âu phục công sở, tóc vuốt keo, bụng hơi gồ lên, trông như một người đàn ông thành đạt tiêu chuẩn.
Cảnh Hoàn thấy người tới, sợ hãi lui về sau một bước, mặt đầy vẻ kinh ngạc: ""Bố? Sao bố lại tới đây?""
Gương mặt người đàn ông tím tái, đi vòng qua Cảnh Hoàn, thẳng đến đầu giường của Trình Diệp Vãn, giọng điệu dịu dàng nói xin lỗi: ""Xin lỗi cô Trình, mới vừa nghe nói con trai tôi đã làm cô bị thương, khiến cô phải sợ hãi rồi.""
Trình Diệp Vãn được người khác đối xử lịch sự như vậy, có chút luống cuống, cô sợ người đàn ông này sẽ chọc giận đến Cảnh Hoàn, vội vàng khoát tay: ""Không phải vậy đâu tiên sinh, là do tôi sơ suất.""
""Bố nghe thấy chưa!!!"" Cảnh Hoàn cực kỳ thiếu kiên nhẫn, âm cuối kéo dài ra hỏi.
Hắn ghét nhất là dáng vẻ giả tạo này của bố ruột mình, trông vô cùng khách khí, nhưng thật chất trong thâm tâm đều tràn ngập vẻ tàn độc. Tính khí thất thường của hắn cũng không thoát được di truyền từ bố.
""Tôi cho anh nói chuyện chưa?? Thứ dốt nát kém cỏi, trốn học đi đua xe, về xem tôi có đánh gãy chân anh không!""
Cảnh Hoàn lười nhiều lời với bố mình, bây giờ hắn chỉ muốn biết một vấn đề: Mình tông người khác, làm sao bố biết được?
Người đàn ông mặt đầy tươi cười nhìn Trình Diệp Xuyên: ""Cậu bé, khiến cháu sợ hãi rồi. Tôi thay con trai nhà tôi xin lỗi hai người, tiền thuốc thang của chị cháu, còn có tiền chữa bệnh sau này và tiền tổn thất tinh thần, tôi sẽ bồi thường không thiếu một một phần cho hai người.""
Giọng điệu cực kỳ lịch sự kết thúc, cuộc trò chuyện đột nhiên thay đổi: ""Nếu như cảnh sát hỏi lại, cháu có thể nói mình không nhìn thấy người gây ra tai nạn, được không?""