Cơn quặn đau trong dạ dày dần dần biến mất, Trình Diệp Xuyên cảm giác như thân mình đang ở trong một không gian khép kín tĩnh lặng.
Khung cảnh xung quanh trống rỗng, trong hư ảo vô biên chỉ còn lại tiếng thở dốc của chính cậu, cho dù nhìn vào nơi nào cũng chỉ trông thấy trước mặt là một sự trống rỗng còn sâu sắc hơn.
Có lẽ đây không phải thiên đường.
Người giống như cậu, sau khi chết đi hẳn là cũng không có tư cách được đến thiên đường.
Trình Diệp Xuyên từ từ mở mắt ra, huyệt thái dương nặng trĩu và đau đớn như kim châm.
Trong thoáng chốc, dường như cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cửa sổ.
Giống như năm năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ngày đó.
...
Vừa đảo mắt đã đến học kỳ tiếp theo của lớp mười một, nhiệm vụ học tập càng lúc càng nặng nề. Những đứa trẻ ham học thì chăm chỉ phấn đấu, trong khi những đám học sinh rảnh rỗi hoàn toàn lựa chọn từ bỏ.
Trình Diệp Xuyên là đứa trẻ liều mạng học tập nhất trong nhóm những đứa trẻ chăm chỉ học tập.
Trung học số 14 là một trường trung học cấp ba rất rác rưởi, may mắn thì mỗi lớp sẽ có được vài học sinh được tuyển vào đại học. Mặc dù là vậy, Trình Diệp Xuyên vẫn nghiến răng nghiến lợi thi vào.
Vì lý do gia đình nên phải thôi học một năm, không có trường cấp ba nào nguyện ý nhận cậu vào học. Là cậu dựa vào nghị lực của mình yên lặng gặm nhấm kiến thức lớp mười mới được trường học đặc cách nhận vào.
Là một học sinh chuyển trường mới đi được nửa chặng đường, mọi người đều nhìn cậu với vẻ xa lạ.
Nam sinh cảm thấy cậu gầy như bộ xương khô, gương mặt còn trắng bệch, trông yếu đuối hơn cả con gái. Nữ sinh chê cậu trầm lặng ít nói, một bộ quần áo giặt tới giặt lui thậm chí không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa.
Cũng may cậu đã sớm làm quen với cuộc sống bị người khác xem nhẹ thế này, có thể đến trường học, Trình Diệp Xuyên đã cảm kích lắm rồi.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Trình Diệp Xuyên bình thường sẽ ở lại trong lớp đến khi tắt đèn.
Phòng của cậu ngoại trừ một cái giường thì ngay cả một chiếc bàn cũng không có. Cửa gỗ cũ nát không có khóa, người bố thích uống rượu có thể sẽ nổi điên xông vào bất cứ lúc nào. Đừng nói là học hành, có thể an ổn ngủ cũng là một chuyện xa xỉ.
Đêm hôm đó, mới viết được một nửa bài thi toán, chủ nhiệm lớp đã gọi cậu ra ngoài.
Mặc dù thành tích của Trình Diệp Xuyên rất tốt, nhưng trước nay chưa từng chủ động trả lời câu hỏi, cũng không muốn trao đổi với giáo viên. Đột nhiên bị đưa đến phòng làm việc, cậu cho rằng mình đã làm sai chuyện gì đó, vô cùng căng thẳng.
""Diệp Xuyên à, vừa rồi thầy nhận được một cuộc điện thoại, là chị em gọi điện thoại tới.""
Thầy nhìn ra Trình Diệp Xuyên đang rất khẩn trương, thân thiết nắm lấy tay cậu: ""Trước tiên em đừng hốt hoảng, bây giờ chị em đang ở bệnh viện, xảy ra một cuộc tai nạn giao thông nhỏ, đang phẫu thuật...""