""Mày bị điếc à? Ông đây nói chuyện với mày mà mày không nghe thấy sao, còn đứng đần ra đó???""
Bản thân Cát Đình muốn giúp cô gái hả giận, tên đàn ông cao lớn theo chủ nghĩa sĩ gái muốn dạy dỗ Trình Diệp Xuyên, nào ngờ hắn ta đứng mắng hung dữ lâu như vậy mà đối phương không hề có một chút phản ứng nào.
Hắn ta cảm thấy mình mất hết mặt mũi, tức giận xắn ống tay áo lên, hai tay dùng sức đẩy Trình Diệp Xuyên.
Trình Diệp Xuyên thấp hơn Cát Đình nửa cái đầu, cơ thể mong manh như mảnh giấy, bị bật bay ra ngoài.
Trong phòng riêng vang lên âm thanh không thể bị âm nhạc che lấp, Trình Diệp Xuyên cảm thấy lưng mình va vào màn hình LCD, chỗ bị thương mới hôm qua lại bị đυ.ng phải, đau đến nỗi hít thở cũng khó khăn.
""Thật... Thật xin lỗi..."" Khung cảnh trước mắt Trình Diệp Xuyên mờ nhòe, cố nén cơn đau nhức bò dậy từ dưới đất, cắn răng nói xin lỗi.
Như một người hầu bị một đống người vây xem đùa bỡn còn khiến cậu còn khổ sở hơn so với đau đớn trên người. Cậu tình nguyện bị mỗi một người tách ra đánh một trận cũng không muốn mất đi tất cả tôn nghiêm dưới con mắt nhìn chằm chằm của tất cả mọi người.
Bắt nạt kẻ yếu là thiên tính của con người, huống chi Trình Diệp Xuyên chỉ là một nhân viên phục vụ tầm thường nhất, đang lúc mọi người vây xem, hứng thú của Cát Đình tăng cao, hắn ta không hết giận lôi Trình Diệp Xuyên từ dưới đất lên: ""Xin lỗi con mẹ mày hả? Mày nghĩ chỉ một câu thật xin lỗi là xong chuyện được sao?""
Biểu cảm trên gương mặt của Cảnh Hoàn cùng bóng người đều ẩn sau ánh đèn, đôi con ngươi u ám hơn cả đêm tối, hờ hững chăm chú nhìn hết thảy những chuyện này.
Quả đấm của Cát Đình đã tập trung sức lực, thẳng tắp đấm về phía Trình Diệp Xuyên. Quả đấm của người đàn ông ở thời kỳ sung mãn không hề nhẹ hơn một cây gậy gỗ giáng xuống người.
Trình Diệp Xuyên theo bản năng ôm lấy đầu, lưng cong xuống. Đây là tư thế cậu học được để tự bảo vệ mình sau vô số lần bị bắt nạt.
""Được rồi Cát Đình."" Quả đấm nặng nề giữa không trung bị Cảnh Hoàn ngăn lại, phát ra một âm thanh chắc nịch: ""Ra kia chơi đi, đừng nổi giận, tôi sẽ xử lý.""
Cảnh Hoàn đứng trước người cậu, từ trên cao liếc nhìn xuống cậu, vẻ tàn nhẫn trên người tỏa ra dưới ánh đèn lờ mờ.
Cảnh Hoàn cúi đầu nhìn Trình Diệp Xuyên, lãnh đạm nhả ra mấy chữ: ""Quỳ xuống nói xin lỗi.""
""Có thể hay không..."" Dưới con mắt của mọi người, Trình Diệp Xuyên theo bản năng cự tuyệt, cậu muốn cầu xin Cảnh Hoàn đổi một cách thức khác.
Nhưng người giỏi cách xé rách vết thương trên người cậu nhất trên đời, chính là Cảnh Hoàn.
Hắn chú tâm sắp đặt một hoàn cảnh, còn cố ý tìm những người năm đó đến làm khán giả, chỉ vì giờ khắc cậu tan vỡ lúc này.