Cảnh Hoàn ngả ngớn nhìn cậu, nâng cánh tay lên, đưa chiếc ly về phía trước.
Trình Diệp Xuyên dè dặt nhắm chai rượu ngay miệng ly, rượu u Mỹ mới khui còn rất nặng, tư thế rót rượu có hơi khó khăn. Cậu cố gắng khống chế cái tay đang phát run của mình, rất sợ sẽ xảy ra chuyện không may.
Mắt thấy ly rượu đã sắp được rót đầy, trong lòng Trình Diệp Xuyên đang thở phào nhẹ nhõm thì cô gái mới vừa rồi đột nhiên kêu thét lên một tiếng.
""A!!"" Người đàn bà khoa trương kêu: ""Anh có mắt hay không vậy, rượu đổ lên người tôi rồi!""
Trình Diệp Xuyên như bị buộc tội vô căn cứ, cả người cứng đờ, đứng ngây tại chỗ không biết phải làm sao. Cậu biết không có ai sẽ nguyện ý nghe cậu giải thích, rằng rõ ràng Cảnh Hoàn cố ý di chuyển ly của hắn đi.
Sự thật đặt ngay trước mắt, chính cậu là người phục vụ đã phạm sai lầm.
Hơn nữa còn là trong phòng riêng cao cấp nhất, đắc tội một lần hai người.
Cô gái trông chỉ mới hai mươi, với chiếc váy ren bó sát quấn quanh hông, gương mặt được trang điểm tinh xảo viết đầy hai chữ kiêu ngạo.
Cô ta hùng hùng hổ hổ đứng lên, âm thanh vô cùng chanh chua: ""Anh nhìn chiếc váy dạ hội của tôi đi! Trời ơi!! Còn có âu phục của công tử Cảnh cũng bị anh làm ướt hết rồi!!"
Tất cả tầm mắt trong phòng riêng nhanh chóng tập trung vào người Trình Diệp Xuyên.
Cậu luống cuống giơ chai rượu, sắc mặt đầu tiên là vô cùng tái nhợt, tiếp theo chính là lúng túng đỏ ửng, từ sau cổ một mực lan lên đến gò má.
Cô gái đã quen qua lại với các loại con nhà giàu xuất sắc, nhìn thấy kiểu đàn ông thấp cổ bé họng này liền chán ghét, âm thanh cũng cao lên quãng tám: ""Anh còn không chịu đặt xuống? Còn muốn hắt lại nữa phải không??""
""Anh có biết bộ đồ trên người tôi đáng giá bao nhiêu tiền không? Hả??"" Cô gái mắng chửi một hồi tựa như ý thức được mình quá mức cay cú, một giây tiếp theo liền đổi thành nức nở, ủy khuất nhào vào trong ngực Cảnh Hoàn: ""Cảnh đại thiếu~ Anh nhìn tên phục vụ này chút đi, xem anh ta làm bẩn hết quần áo của chúng ta rồi, còn không biết nói xin lỗi, anh giúp người ta một tay đi!"
Cát Đình cũng nổi giận, nhìn thái độ biết điều của Trình Diệp Xuyên giống như kiểu người dễ bị bắt nạt, hắn ta giành lấy chai rượu, hung hăng đập mạnh lên bàn kính: ""Cậu ở đây ngớ ra là có ý gì? Chờ ông đây xin lỗi cậu phải không?""
Trình Diệp Xuyên bị hắn ta túm lấy một cái, cơ thể gầy yếu trái lại lui về sau vài bước, bả vai run rẩy kịch liệt. Mọi cử động đều bị Cảnh Hoàn thu hết vào mắt.
Cậu từ trước đến nay vẫn luôn không học được cách giải thích. Cho dù có là hòa nhã hỏi cậu một vấn đề, cậu cũng phải suy nghĩ thật lâu mới dám trả lời, rất sợ nói sai chữ nào sẽ khiến người khác không vui.
Hôm nay còn bị một đống người hung hăng tấn công, cậu càng sợ đến nỗi ngay cả một từ cũng không phát ra được. Đặc biệt là khi Cảnh Hoàn còn đang ngồi trước mặt với một nụ cười tà ác.