Đầu óc trống rỗng, Trình Diệp Xuyên chỉ mơ hồ cảm thấy cái tên Cát Đình này hình như có hơi quen tai.
Rạng rỡ kiêu ngạo như Cảnh Hoàn, từ thuở thiếu thời đã hô mưa gọi gió, bên cạnh không thiếu người vây quanh. Tục ngữ có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Cảnh Hoàn vô cùng giàu có, bạn bè chơi với nhau cũng toàn là một đám con nhà giàu, tiểu bá vương*.
(*) Tiểu bá vương: người ngang ngược, thô bạo.
Người bình thường liều mạng mới có thể thi vào trường trung học cấp ba trọng điểm, nhưng đối với đám con nhà giàu này mà nói, bất quá chỉ là một nơi khác để chơi vui đùa giỡn. Cát Đình chính là một trong số đó.
Sau này thoát khỏi cơn ác mộng, Trình Diệp Xuyên luôn cố gắng ép mình quên đi chuyện năm xưa, xóa đi những gương mặt của những thủ phạm tàn nhẫn. Cách nhiều năm, vết thương trên người đều đã biến mất, nhưng tên của những người đó vẫn luôn nhắc nhở cậu những đau đớn kia sâu sắc đến nhường nào.
Sự tồn tại của cậu giống như gia vị dặm thêm trong cuộc đời của đám người đó, dùng để thỏa mãn lòng chinh phục cùng sự háo thắng thuở thiếu thời của bọn họ, đồng thời chịu đựng sự chà đạp cùng ác ý của những người bạn đồng trang lứa mà không có lý do.
Cát Đình thoạt nhìn vẫn tùy tiện như vậy.
Trình Diệp Xuyên tin rằng không chỉ hắn ta mà mỗi một người đã từng bắt nạt cậu đều có thể tiếp tục cuộc sống mà không gặp bất kỳ ảnh hưởng nào.
Chỉ có cậu ở lại vực sâu của địa ngục.
""A huýt!!""
Tiếng huýt gió, tiếng hô hoán chói tai, âm thanh ồn ào đột nhiên vang lên, không khí trong phòng nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm.
Mọi người nhất trí vỗ tay kêu lên: ""Cảnh Hoàn uống! Một hơi uống cạn!""
Cảnh Hoàn lắc đầu khẽ cười nâng ly lên, không chấp câu nào uống một hơi cạn sạch, còn lắc lắc chiếc ly dốc ngược, tỏ ý không để thừa lại một giọt nào.
""Ông Chủ Cảnh quả nhiên lợi hại, rượu mạnh như vậy mà nói một hơi liền một hơi."" Cô gái bên cạnh nũng nịu nói, nửa người trên cọ xát với Cảnh Hoàn, hận không thể dán cả người mình vào ngực hắn.
Cát Đình không vui, kêu mắng: ""Con mẹ nó em cứ mê đi, ông đây vừa rồi cũng một hơi uống cạn sao không thấy em khen câu nào?""
""Ôi trời~ Công tử Cát thật đáng ghét mà~"" Cô gái giả vờ đánh Cát Đình, bộ ngực mềm mại cố ý cọ lên cánh tay của Cảnh Hoàn, lộ ra một khung cảnh mùa xuân mềm mại.
Nửa người trên của Cảnh Hoàn thoạt nhìn cứ như tùy ý ngồi thẳng lại, thản nhiên sửa sang cà vạt. Người đàn bà bên cạnh bị động tác ngồi dậy của hắn hất ra, không vui rút lui về chỗ cũ.
Cái ly rỗng vẫn còn nằm trong tay Cảnh Hoàn, tay rót rượu của Trình Diệp Xuyên lơ lửng trong không trung, tiến thoái lưỡng nan.
Cảnh Hoàn ngồi cách cậu chỉ một nắm tay, hơi thở vô cùng quen thuộc bao quanh Trình Diệp Xuyên, cục xương ở cổ họng cậu lăn lên lộn xuống, rụt rè nhìn Cảnh Hoàn một cái, sự sợ hãi trong con ngươi đột nhiên muốn tràn ra.