Chữ ""xin"" ở câu sau, Trình Diệp Xuyên từ đầu đến cuối không thể nói ra khỏi miệng, trong đầu cậu hiện lên những lời Cảnh Hoàn nói, nghĩ đến gia sản cửa nát nhà tan thảm hại của Cảnh Hoàn năm đó. Từng chuyện từng chuyện một, đột nhiên cậu cảm thấy quỳ xuống cũng không quá khó khăn đến vậy.
Nếu như tất cả đều là báo ứng, tôn nghiêm chẳng là gì cả.
Trình Diệp Xuyên kiềm nén chua xót trong mắt mình, mặc dù sau lưng run rẩy nhưng vẫn rất quật cường. Đầu gối cậu hạ xuống từng chút từng chút một, quỳ thẳng xuống bên chân của Cảnh Hoàn.
""Ai bảo cậu quỳ ở đây."" Tầm mắt của Cảnh Hoàn rơi thẳng vào sau lưng Trình Diệp Xuyên, hắn dùng chân chỉ về hướng ghế sô pha: ""Sang bên kia.""
Sắc mặt Trình Diệp Xuyên tái mét như tro, cậu không ngừng cảnh cáo mình không được suy nghĩ gì cả, mọi chuyện đều xứng đáng, sự sỉ nhục này là cậu nợ Cảnh Hoàn.
Đầu gối vừa mới rời khỏi mặt đất, âm thanh của Cảnh Hoàn lại một lần nữa vang lên: ""Tôi bảo cậu quỳ sang.""
Trái tim Trình Diệp Xuyên đã trống rỗng, đầu óc vừa choáng váng vừa tê dại, cậu giống như một cái xác biết đi, tứ chi bị khống chế theo hiệu lệnh của Cảnh Hoàn, quỳ từng bước từng bước về phía đám đông đang lui đi.
""Vãi?"" Rốt cuộc Cát Đình cũng nhìn thấy rõ gương mặt của Trình Diệp Xuyên, hắn ta kinh ngạc dụi mắt một cái, một lần nữa nhìn chằm chằm: ""Mày là cái thằng Trình... Trình...""
Nhất thời không nhớ nổi tên, Cát Đình giật mình nhìn về phía Cảnh Hoàn: ""Có phải cậu ta là cái thằng Trình gì đó hồi xưa, em trai của mẹ kế của cậu không??""
Một khắc âm thanh rơi xuống kia, Cát Đình ý thức được mình nói sai. Hắn ta lúng túng nhìn về phía Cảnh Hoàn, sắc mặt của đối phương đã đen như có thể gϊếŧ người.
""Nhớ ra rồi, Trình Diệp Xuyên phải không?"" Cát Đình vội vàng cười giã lã, hắn ta vỗ tay một cái, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh: ""Hôm nay đúng là tình cờ, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là bạn học cùng lớp hồi xưa của tôi và Cảnh đại thiếu.""
Cát Đình toét miệng đi đến bên cạnh Trình Diệp Xuyên, xách quần tây ngồi xuống, nhìn đầu gối của Trình Diệp Xuyên: ""Đây chính là học bá xuất sắc kiêu ngạo đứng đầu lớp chúng tôi năm đó, đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được cậu.""
""Hừ!"" m thanh nũng nịu truyền tới: ""Học bá lợi hại như vậy, sao phải chạy tới đây làm nhân viên phục vụ chứ.""
Cô gái từ sau ghế sô pha đi vòng ra, dùng hai tay nắm lấy cánh tay Cảnh Hoàn, giễu cợt: ""Thứ người như vậy, nhìn thế nào cũng không giống bạn học của hai người.""
Từng lời giễu cợt nhét vào tai Trình Diệp Xuyên, tầm mắt xung quanh cứ như lưỡi dao sắc bén đâm tới, đâm cậu thương tích đầy mình.