Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 46

Sở Minh Xuyên: "Có việc phải ra ngoài, đi ngang qua đây thì thấy em. Đi theo anh."

Thẩm Diểu Diểu theo anh ra khỏi đám người, đến một góc không có ai, nhìn người đàn ông mặt đầy nghiêm túc.

Sao vậy? Muốn dùng thế dồn cô vào chân tường?

"Em cách xa mấy người đó một chút, đầu óc bọn họ không tỉnh táo, ngay cả người nhà của mình cũng đi báo cáo." Sở Minh Xuyên nói ngắn gọn xúc tích.

Thẩm Diểu Diểu dở khóc dở cười, nói: "Em chỉ đi ngang qua rồi đến xem thử thôi, không có tới gần."

Cô không muốn làm hồng vệ binh gì đó, cũng không muốn bị họ phê phán làm nhục.

Sở Minh Xuyên thấy ánh mắt nghiêm túc của cô thì thở phào một hơi, vẻ mặt dịu lại, hỏi: "Đói chưa?"

Thẩm Diểu Diểu nói thật: "Hơi, hôm nay em định đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn, anh có muốn đi không, em mời anh."

Sở Minh Xuyên: "Anh còn có việc, em đi đi! Ăn nhiều chút."

Nói xong, anh rút mấy tờ tiền trong túi ra nhét hết cho cô.

"Em có tiền." Thẩm Diểu Diểu vỗ vào túi mình: "Đủ cho em ăn!"

Sở Minh Xuyên cười nói: "Mấy năm nay anh cũng tích góp được không ít, hoàn toàn đủ tiêu, tiền của em thì để dành lại, hơn nữa bây giờ chúng ta đang hẹn hò, không cần khách sáo với anh như vậy."

Cô tiêu tiền của anh, lòng anh còn yên tâm hơn một chút, không lo cô sẽ chạy.

"Được thôi! Không khách sáo với anh." Thẩm Diểu Diểu nhận lấy tiền, lại hỏi: "Thật sự không đi ăn với em sao?"

Sở Minh Xuyên thở dài: "Anh cũng muốn, nhưng trong nhà máy lại có việc, anh phải về. Lần sau, anh chắc chắn sẽ đi với em."

Câu này nói như cô là một người rất bám người vậy, Thẩm Diểu Diểu thầm nghĩ.

Hai người lại đi thêm một đoạn rồi chia tay, lúc chia tay, Sở Minh Xuyên nắm tay cô, xoa xoa rồi hỏi: "Khi nào anh có thể đến thăm nhà?"

Thẩm Diểu Diểu chớp mắt: "Sắp rồi."

"Sắp rồi là khi nào? Sắp là mấy ngày, một tuần, một tháng hay một năm?"

Thẩm Diểu Diểu dở khóc dở cười, nói: "Một tuần đến một tháng."

Sở Minh Xuyên bất lực: "Được rồi."

Anh nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, trong mắt hiện lên ý cười.

Anh đảm bảo: "Lần sau anh chắc chắn sẽ ăn cơm cùng em."

Thẩm Diểu Diểu: "Biết rồi, biết rồi." Giọng điệu qua loa lấy lệ.

Sở Minh Xuyên mím môi, ngại ngùng nói: "Nhớ phải nhớ anh đấy."

Thẩm Diểu Diểu ngẩn ra, nhìn lỗ tai ửng đỏ của anh, phì cười thành tiếng.

Sở Minh Xuyên mất tự nhiên rời mắt đi.

Thẩm Diểu Diểu nhịn cười, nói: "Mau đi làm đi, nếu không lãnh đạo của anh sẽ phê bình anh đấy."

Dưới anh mắt mong chờ của anh, cô nói: "Sẽ nhớ anh mà."

Nhớ mấy giây cũng là nhớ!

Sở Minh Xuyên có được câu trả lời mãn nguyện mới buông tay cô ra, nhìn cô đi xa không hề quay đầu.

Anh thầm quyết tâm, nhất định phải sớm cưới về nhà, tránh để cô bay thật xa.

Thẩm Diểu Diểu đến tiệm cơm Quốc Doanh thì gọi hai món mặn một món canh với một bát cơm trắng.

"Cô gái, lượng thức ăn chỗ chúng tôi rất nhiều, một mình cô gọi nhiều như vậy có thể sẽ không ăn hết." Phục vụ cười nói.

Thẩm Diểu Diểu: "Không sao, tôi ăn nhiều, ăn hết được, sẽ không lãng phí thức ăn đâu."

Phục vụ cười nói: "Một cô gái như cô ăn nhiều bao nhiêu chứ, nghe tôi đi, gọi một món là đủ rồi, chắc hẳn cha mẹ cô kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, cô nên hiểu chuyện một chút."

Thẩm Diểu Diểu cau mày, cô đến ăn cơm hay là đến nghe dạy đời.

Cô nói: "Tôi là khách, anh là phục vụ, tôi phụ trách gọi món, anh phụ trách lên món, anh không có quyền dạy tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ phải nghe lời anh."

Phục vụ cũng không vui: "Tôi cũng vì tốt cho cô thôi, muốn tiết kiệm cho cô, đừng có không biết lòng tốt của người ta."

Cô gái này không hiểu chuyện chút nào cả, đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn, sao xứng với cha mẹ cực khổ làm việc.

"Gọi quản lý của anh ra đây, tôi muốn hỏi xem tiệm cơm Quốc Doanh của các người phục vụ nhân dân thế nào." Thẩm Diểu Diểu lạnh mặt.