Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 47

Lo trời lo đất không lo lại đi lo cô ăn cơm, quá đáng!

Chưa kể còn ra chiêu bài vì tốt cho cô!

Đáng ghét!

Phục vụ tức giận: "Quản lý của chúng tôi không ở đây."

Thẩm Diểu Diểu nhướng mày: "Đang thời gian làm việc mà không có mặt ở vị trí phải không, vậy lát nữa tôi đi khiếu nại."

Phục vụ lập tức ý thức được mình gây rắc rối cho quản lý, bèn cười trừ: "Thịt kho tàu, thịt xào ớt, canh sườn ngô, một bát cơm trắng phải không? Cô ngồi đi, thức ăn xong thì tôi gọi cô."

Anh ta gọi với vào bếp, rồi cười với Thẩm Diểu Diểu: "Mau ngồi đi!"

Thẩm Diểu Diểu cười hờ hững nhìn anh ta.

Phục vụ mím môi, nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi cô được không? Cô đừng nói với quản lý của tôi.”

Thấy cô không lên tiếng, anh ta tỏ ra đáng thương: "Tôi vẫn là nhân viên thời vụ, trong nhà trên có mẹ già dưới có con thơ, nếu bị đuổi thì không thể nào sống được."

"Liên quan gì đến tôi?" Thẩm Diểu Diểu khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt nói.

Bản thân không quý trọng công việc của mình, còn mong người khác quý trọng thay mình.

Đúng là nằm mơ.

Phục vụ cắn răng nói: "Tôi có thể tặng cô một đĩa rau xào, mặc dù là món chay nhưng dùng mỡ lợn để xào, mùi vị cũng rất ngon."

Thẩm Diểu Diểu lại nhìn chằm chằm anh ta, cho đến khi thấy phục vụ toát mồ hôi lạnh cô mới phất tay, nói: "Được, nhưng lần sau đừng như vậy nữa, thật sự rất đáng ghét!"

Phục vụ cười gượng, gật đầu.

Thẩm Diểu Diểu chọn ngồi bên cửa sổ, nghe thấy người ở bàn bên cạnh đang nói chuyện. Có người đang giở trò ở cửa hàng bách hóa, bị đá thẳng vào"bi", đền cũng không đền được, còn bị đuổi việc, phải đến nông trường để cải tạo.

Cô tự giơ ngón cái, lưu manh nên bị phạt như vậy.

"Thịt kho tàu, thịt xào ớt, canh sườn ngô xong rồi đây!" Phục vụ gọi lớn.

Thẩm Diểu Diểu đến quầy, nhìn thức ăn thơm nức mũi rồi nhìn chằm chằm phục vụ, nghi ngờ nói: "Chắc anh không nhổ nước bọt vào trong đồ ăn của tôi đâu nhỉ!"

Phục vụ vội lắc đầu: "Sao có thể chứ?"

Thẩm Diểu Diểu: "Không có thì tốt."

Cô bê thức ăn của mình rồi ngồi xuống, khỏi phải nói, tay nghề của đầu bếp tốt thật.

Thịt kho tàu béo nhưng không ngấy, cho vào miệng là tan ra. Thịt xào ớt cũng rất đậm vị, rau xào rất tươi.

Cô ăn rất vui vẻ, chẳng lâu sau đã ăn hết sạch, hoàn toàn không lo béo.

Sự tồn tại của dị năng cũng có nghĩa cô cần nhiều dinh dưỡng, mà dinh dưỡng từ đâu, chỉ có thể từ đồ ăn.

Phục vụ vẫn luôn để ý, không ngờ cô thật sự ăn hết.

Con gái mà sao ăn giỏi vậy, sau này làm sao tìm được chồng.

Nhưng lời đảo trong miệng một vòng rồi vẫn nuốt xuống, không dám nói.

Ăn cơm xong, Thẩm Diểu Diểu lại mua vài túi thịt nóng hổi bỏ trong không gian, lúc đói có thể ăn.

Ra khỏi tiệm cơm Quốc Doanh, Thẩm Diểu Diểu tiếp tục đi dạo bên này, lượn bên kia, hệt như người lông bông.

Một ngày trôi qua, trong không gian lại có thêm một vài món đồ, không phải vàng bạc châu báu, mà là một ít sách.

Cô tranh thủ màn đêm buông xuống, lẻn vào thư viện, trong sân vẫn còn chất đống sách.

Thẩm Diểu Diểu vô cùng kiên nhẫn, tìm được vài cuốn sách có giá trị từ trong đó.

Không chỉ mình có thể đọc mà còn có thể sưu tầm, sau này thiếu tiền còn có thể bán.

Quan trọng nhất đó là không mất tiền.

Vui!

Về đến nhà, cô chui vào phòng, khóa cửa lại rồi vào không gian. Mạt thế bận đánh gϊếŧ, hoàn toàn không có thời gian để dọn dẹp không gian, rất nhiều thứ đều chất thành một đống, khoảng thời gian trước có dọn dẹp rồi nhưng bây giờ lại hơi bừa bộn.

Cô dùng vôi vẽ thành mấy khu, xếp thành từng loại. Có khu quần áo giày dép túi xách, khu đồ dùng sinh hoạt, khu sách, khu lương thực, khu ăn vặt...

Bận rộn một lúc lâu mới sắp xếp xong tất cả, nhìn cũng gọn gàng hơn nhiều.