Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 45

Sắp phải về nông thôn rồi, cho nên mới định tìm đại một người đàn ông để kết hôn.

"Nghe Cố Hoài nói, Sở Minh Xuyên làm việc ở nhà máy cơ khí." Tɧẩʍ ɖυng Dung nói.

Tần Mỹ Lan "ừm" một tiếng, trong lòng ra quyết định, đăng ký cho con gái riêng của chồng về nông thôn.

Mặc dù sẽ mang tiếng xấu, nhưng nghĩ đến hậu quả Thẩm Diểu Diểu về nông thôn, bà ta cảm thấy đáng.

Hôm khác đi đăng ký.

Sáng hôm sau, vẫn đến lúc mặt trời treo trên cao Thẩm Diểu Diểu mới dậy, trong nhà đã chẳng còn ai.

Cô cũng không ngược đãi bản thân, pha một ly mạch nha rồi lại ăn một hộp thịt hộp.

Xuống dưới lầu, cô lấy hạt dưa, vô cùng tự nhiên hòa vào trong cuộc trò chuyện của nhóm bà thím.

Mọi người vui vẻ nói đến chuyện hôm qua, nhất là chuyện Tần Mỹ Lan và Vu Chiêu Đệ đánh nhau.

Nói đến là kích động, như thể lúc đó có mặt ở hiện trường xem được tất cả là một chuyện rất tuyệt vời.

Một bà thím trong đó vỗ vào tay Thẩm Diểu Diểu, nói: "Mẹ kế của cháu ấy, nhân phẩm đúng là chẳng ra sao, trước đây thím hiểu lầm cháu rồi."

Thẩm Diểu Diểu nhìn người đó một lúc mới tìm ra được người này trong kí ức.

Bà Tôn.

Có một lần, vì nguyên chủ làm vỡ một cái bát mà bị Tần Mỹ Lan đánh một trận, còn phạt nguyên chủ quỳ trên mảnh vỡ. Nguyên chủ không chịu, bèn mách Thẩm Kiến Quốc, nhưng lại bị dạy dỗ một hồi.

Nguyên chủ rất ấm ức, bèn trốn trong bãi cỏ dưới tầng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Sau đó bị bà Tôn nhìn thấy, rồi bà ấy đưa kẹo của cháu trai cho nguyên chủ, để nguyên chủ ngọt miệng.

Nguyên chủ rất cảm động, bèn kể chuyện Tần Mỹ Lan ức hϊếp mình cho bà Tôn nghe.

Bà Tôn cũng là người nhiệt tình, sau khi biết thì tìm đến tận cửa, vốn định dạy dỗ Tần Mỹ Lan một trận.

Nhưng sau khi nghe những lời thảo mai của Tần Mỹ Lan, cảm thấy là nguyên chủ hiểu lầm nên quay sang khuyên nguyên chủ nên hòa thuận với Tần Mỹ Lan.

Qua khoảng thời gian này, bà Tôn hiểu ra, Tần Mỹ Lan thật sự không phải mẹ kế tốt đẹp gì.

Bà ấy bị vẻ đạo đức giả của Tần Mỹ Lan lừa, tin những lời dẻo miệng của Tần Mỹ Lan.

Thẩm Diểu Diểu cười, không nói gì, chẳng qua là cô không muốn buôn chuyện nữa.

Cô đứng lên, biếng nhác vươn vai, mặt trời chói chang, thích hợp ra ngoài tản bộ.

Cô xuất phát, đi dạo quanh, giống như một du khách.

Thấy bức tường đầy hoa hồng ở cửa nhà người ta, Thẩm Diểu Diểu hơi ngứa tay, muốn lấy máy ảnh trong không gian ra chụp.

Lúc cô mua sắm 0 tệ, đến thành phố điện tử, cô quét không ít điện thoại, máy tính bảng, laptop, đồng hồ các thứ. Cũng lấy rất nhiều sạc dự phòng, trong đó bao gồm cả sạc dự phòng năng lượng mặt trời.

Vì vậy điện thoại không thiếu pin, chỉ là không có mạng, chỉ có thể dùng để xem thời gian, làm ghi chép, chụp ảnh, ghi âm, nghe nhạc, chơi game.

Nhưng tai vách mạch rừng, chuyện gì cũng nên cẩn thận, cô không muốn bị chính phủ xem là yêu quái rồi bắt đi, cuối cùng mất tự do.

Đè nén kích động chụp ảnh, Thẩm Diểu Diểu đi tiếp, thì thấy khói của một đám lửa.

"Bọn tiểu hồng binh kia lại đốt sách rồi, sách đang lành lặn thì bị phá rồi." Một người đàn ông đeo kính nói.

"Im miệng, câu này mà anh cũng dám nói ra." Người bên cạnh người đàn ông trách.

Nói xong còn nhìn Thẩm Diểu Diểu, giải thích: "Câu này anh ấy không có ý gì đâu, chỉ cảm thấy mấy cuốn sách này thay vì bị đốt thế này, chi bằng dùng để nhóm lửa nấu cơm."

Thẩm Diểu Diểu: "Tôi hiểu."

Cô cũng không phải người tự dưng đi báo cáo.

Nói xong, Thẩm Diểu Diểu đi thẳng đến hiện trường đốt sách, có một đống sách chất cùng nhau.

Một nhóm người trẻ mặc quân phục màu đỏ hào hứng nhặt sách lên ném vào đống lửa.

Phía trước còn có một ông cụ tóc bạc đang quỳ, trên người trên một tấm bảng, viết ba chữ lớn "Ông Cửu Thối".

Đột nhiên, cánh tay bị kéo, Thẩm Diểu Diểu xoay người thì thấy Sở Minh Xuyên, cô ngạc nhiên: "Sao anh ở đây? Giờ chẳng phải là thời gian làm việc sao?"