Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 22

Sở Minh Xuyên đau lòng nhìn cô, nói: "Không ở được thì đừng ở nữa, cô thấy thời gian nào phù hợp, tôi tới cửa thăm hỏi, chúng ta nhanh chóng đăng ký kết hôn."

"Nhanh vậy sao!" Thẩm Diểu Diểu ngạc nhiên.

Rõ ràng còn chưa xác định quan hệ, sao lại kéo tới chuyện đăng ký kết hôn rồi.

Sở Minh Xuyên cười nói: "Có người còn đăng ký kết hôn ngay vào ngày đi xem mắt kìa, tốc độ của chúng ta không tính là nhanh, đồng chí cách mạng phải coi trọng hiệu suất."

Thẩm Diểu Diểu do dự nói: "Để tôi nghĩ thêm đã."

Chuyện lớn của đời người, có thể sốt ruột nhưng không thể nóng vội.

Sở Minh Xuyên khẽ gật đầu, nhân cơ hội tiến lên: "Được, nhà cô ở đâu, cuối tuần tôi mời cô đi xem phim, có thể tới đón cô."

Thẩm Diểu Diểu nói địa chỉ nhà mình, lúc sắp đi còn bị nhét cho ba hộp bánh ngọt.

Trên đường về nhà, cô kể lại tình hình đi xem mắt hôm nay với thím Hoa, sau đó đưa cho bà ấy một hộp bánh ngọt táo đỏ, nói: "Cho mấy đứa Kim Hoa, Ngân Hoa, Thược Hoa ăn."

Hoa Tú Ni cười tủm tỉm: "Vậy thím cảm ơn cháu."

Bà ấy nói có qua có lại: "Chốc nữa thím sẽ đi hỏi thăm về cái cậu Sở Minh Xuyên kia giúp cháu, nếu là thật thì cháu có thể suy nghĩ thử xem, điều kiện tốt thật đấy."

Làm việc ở phòng bảo vệ của nhà máy, vừa có địa vị, tiền lương lại còn cao, dáng người cũng tốt, cao to.

Là một đối tượng chất lượng cao, con bé Diểu Diểu này tốt số thật.

Một người bay mất lại có một người tốt hơn, quả thật khiến người ta có chút hâm mộ.

"Vậy thím giữ bí mật giúp cháu trước nhé, chờ đến khi chắc chắn rồi nói sau." Thẩm Diểu Diểu nói.

Hoa Tú Ni cười gật đầu: "Không thành vấn đề."

Bà ấy kéo cánh tay Thẩm Diểu Diểu nói với vẻ mặt xin lỗi: "Hôm nay giới thiệu cậu Lâm Lỗi kia cho cháu là do thím không hỏi thăm tốt, chồng thím nói là một chàng trai ưu tú, hai cha con đều là công nhân, mẹ còn hiền lành dễ chung sống, thế nên thím mới muốn giới thiệu cho cháu, không ngờ lại là loại người như vậy."

Có nhà trai nào lần đầu tiên gặp đối tượng xem mắt đã bảo nhà gái đòi ít sính lễ một chút chứ.

Còn nói con gái đòi đồng hồ và xe đạp là ham hư vinh, thật là mẹ nó, bản thân không có bản lĩnh còn chê nhà gái yêu cầu cao.

"Không sao ạ." Thẩm Diểu Diểu hoàn toàn không để bụng, cũng không sao cả, chỉ gặp mặt một lần thôi mà.

Đến tòa nhà ký túc xá của nhà máy may, hai người cười nói tạm biệt, Thẩm Diểu Diểu về đến nhà thì thấy Thẩm Kiến Quốc đã trở về, đang ngồi đọc báo ở phòng khách, cô tùy ý hỏi: "Những người khác đâu?"

Thẩm Kiến Quốc đặt báo xuống, nghiêm mặt nói: "Hôm qua mày lại đánh em trai mày à?"

Thẩm Diểu Diểu: "Đánh là thương mắng là yêu, đây là điều mà trước đây ông dạy tôi."

Lúc nhỏ mỗi lần nguyên chủ không muốn làm việc nhà thì luôn bị Tần Mỹ Lan mắng chửi một trận, thậm chí có lúc còn đánh, nguyên chủ bèn mách với cha Thẩm, sau đó bị dạy dỗ rằng đánh là yêu mắng là thương, nói Tần Mỹ Lan đối xử với cô như con gái ruột, nếu không sẽ không đánh cô.

Bây giờ đúng dịp trả lại, cô tươi cười nói: "Sau này tôi sẽ thương yêu các người thật tốt."

Trong lòng Thẩm Kiến Quốc cứng lên, nhắm mắt lại nói: "Bảo Sơn còn nhỏ, mày không được đánh nó, chuyện gì thì từ từ nói."

"Khi đó tôi còn nhỏ hơn Bảo Sơn." Thẩm Diểu Diểu lạnh lùng nói.

Thẩm Kiến Quốc muốn nổi giận nhưng hơi sợ, sức lực của con nhóc này quá lớn.

Một khi đánh nhau thì chưa biết là ai xử lý ai đâu.

Ông ta lấy uy nghiêm của một người cha ra: "Tao là cha mày."

Thẩm Diểu Diểu xùy cười một tiếng.

Thẩm Kiến Quốc đen mặt, đập mạnh lên bàn một cái, quay người trở về phòng.

Bóng lưng kia hiện lên vẻ chạy trối chết.

Thẩm Diểu Diểu bĩu môi, vừa về đến phòng đến chui vào không gian tắm rửa.

Bôn ba một ngày, trên người dính dính rất khó chịu.