Sở Minh Xuyên không nghĩ ngợi gì đã ngồi xuống, nhìn đối phương bằng ánh mắt sáng rực.
Thẩm Diểu Diểu chớp mắt, nhìn người đàn ông đối diện.
Đường nét khuôn mặt cân đối, dáng người cao ráo, ánh mắt sáng ngời, toát ra khí chất ngay thẳng.
Quan trọng nhất đó là điều kiện rất tốt, không có cha mẹ, có nhà, lương cũng rất cao.
Làm thế nào bây giờ? Cô hơi động lòng rồi!
Là kiểu động lòng khiến trái tim rung rinh.
Trong không gian cô cũng có thứ có thể đổi tiền, nhưng rất phiền, rủi ro cũng cao.
Hay là... Thử xem sao!
Cô cười tươi tắn nhìn đối phương, nói: "Chào anh, tôi tên Thẩm Diểu Diểu, năm nay mười bảy tuổi, sắp tốt nghiệp cấp ba."
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều rất hài lòng về đối phương.
Hoa Tú Ni quay lại thì thấy cảnh này, bèn gãi đầu.
Sao mình nhớ là thằng nhóc kia không phải thế này mà nhỉ!"Đây là?" Hoa Tú Ni nghi ngờ.
Thẩm Diểu Diểu: "Đối tượng... Xem mắt của cháu, Sở Minh Xuyên."
"Chào thím." Sở Minh Xuyên cười chào hỏi.
Hoa Tú Ni sửng sốt một lát mới nói: "Chào cháu, chào cháu."
Trong đầu rất mông lung, có chuyện gì vậy?
Nhưng bây giờ cũng không tiện hỏi, chờ lát nữa hỏi sau đi!
Thấy hai người còn có lời muốn nói: "Thím chợt nhớ ra là có đồ cần mua, hai đứa nói chuyện trước đi."
Hai người đưa mắt nhìn thím Hoa rời đi rồi mới ngồi xuống, Sở Minh Xuyên nói: "Tôi giới thiệu cụ thể về tình hình gia đình và công việc của tôi trước nhé."
"Ừ ừ."
Sở Minh Xuyên bắt đầu chậm rãi giới thiệu.
Thẩm Diểu Diểu vừa ăn bánh ngọt vừa lắng nghe.
Cha của Sở Minh Xuyên là trẻ mồ côi, trước khi thành lập đất nước từng làm việc trong nhà máy của tư bản, sau khi thành lập đất nước, nhà máy kia thuộc về nhà nước, cũng chính là nhà máy cơ khí hiện tại, cha Sở cũng trở thành công nhân của nhà máy cơ khí, ban đầu làm việc ở phân xưởng, sau đó tự học thành một thợ điện, sau đó nữa được lãnh đạo giới thiệu và cưới mẹ Sở.
Sau khi kết hôn hai người nhanh chóng có con, chính là Sở Minh Xuyên, năm Sở Minh Xuyên ba tuổi, mẹ Sở qua đời vì bệnh tật.
Từ đó về sau cha Sở không kết hôn nữa, tập trung nuôi dưỡng con trai trưởng thành.
Nhưng tin dữ ập tới, vào một buổi tối, lúc cha Sở đang kiểm tra mạch điện thì phát hiện một nhóm người trộm đồ trong xưởng, còn là những thiết bị mới mà nhà máy mua với giá cao từ nước ngoài.
Cha Sở bèn đi gọi người, nhưng lại bị người canh chừng nhìn thấy, trong lúc đánh nhau, cha Sở bị đâm sáu nhát dao, nhát nào cũng là trí mạng, chưa kịp đưa đến bệnh viện thì đã qua đời.
Sở Minh Xuyên trở thành trẻ mồ côi, sau khi tốt nghiệp trung học thì được lãnh đạo nhà máy sắp xếp vào phòng bảo vệ.
"Vậy sao đến giờ anh vẫn chưa kết hôn?" Thẩm Diểu Diểu tò mò hỏi.
Nếu là ở thời đại mà trước đây cô sống, cả đời không kết hôn cũng không ai nói gì.
Nhưng thế giới này lại khác, tuổi còn trẻ sẽ phải kết hôn.
Không kết hôn mới là chuyện lạ!
Sở Minh Xuyên: "Trước đây không có hứng thú với chuyện kết hôn, bây giờ lớn tuổi rồi, khát khao có một gia đình."
Thẩm Diểu Diểu chớp mắt: "Anh thấy tôi có tin không?"
Sở Minh Xuyên bật cười: "Đối tượng hẹn hò là do lãnh đạo giới thiệu, bắt buộc phải đến, nhưng muốn cùng cô xây dựng một gia đình cũng là thật."
Anh vẫn có khát khao về một gia đình.
Nghĩ rằng nếu gặp được người mình thích thì có thể quyết định.
Bây giờ đã gặp được rồi.
Anh nhìn cô gái đối diện, hỏi: "Cô thì sao? Trẻ như vậy đã đi xem mắt?"
Thẩm Diểu Diểu thở dài: "Tôi cũng giới thiệu về tình hình gia đình của tôi cho anh biết nhé!"
Sở Minh Xuyên: "Được."
Thẩm Diểu Diểu uống một ngụm trà, hắng giọng một cái rồi nói: "Mẹ tôi qua đời từ lúc sinh tôi, cha tôi nhanh chóng lấy một mẹ kế về, mẹ kế tôi mang theo một chị gái... Bla bla... Tóm lại, ngôi nhà kia không dễ sống."