Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 20

Sau khi hàn huyên một lúc, Hoa Tú Ni nói với bà Lâm: "Chúng ta sang cửa hàng bách hóa bên cạnh dạo đi, để thanh niên nói chuyện với nhau."

Bà Lâm cười gật đầu, hai người vừa đi thì Lâm Lỗi ngồi xuống, nhìn Thẩm Diểu Diểu ở đối diện, hài lòng gật đầu, đẹp thật.

Nhưng cậu ta cũng không kém, cậu ta là công nhân, bèn lên tiếng: "Thím Hoa chắc đã nói với cô về tình trạng của tôi, tôi không nói nhiều nữa, nhưng tôi cũng có vài yêu cầu với đối tượng kết hôn."

Thẩm Diểu Diểu chậm rãi uống trà, tỏ ý bảo cậu ta nói.

"Cha mẹ tôi chỉ có một đứa con trai là tôi, sau khi kết hôn, cô phải ở nhà giúp tôi chăm sóc cha mẹ, không cần đi làm, ở nhà hưởng phúc là được, tôi sẽ nuôi cô." Lâm Lỗi ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo.

Thẩm Diểu Diểu: "Ha ha."

Không hiểu sao Lâm Lỗi cảm thấy câu ha ha này có ý mỉa mai, nhưng thấy nụ cười của cô, cậu ta nhịn xuống, nói tiếp: "Còn nữa, nhà tôi ba đời mới có một con trai, thế nên sau khi kết hôn, chúng ta phải sinh mấy đứa con trai để nối dõi."

Nụ cưởi mỉa mai trên mặt Thẩm Diểu Diểu không thể giữ được nữa.

Cô rất muốn hỏi một câu, nhà cậu có ngai vàng cần phải nối dõi à?

Nhưng hiện tại đã cách mạng văn hóa, không thể nói bậy để bị bắt thóp.

Không đợi cô nói, Lâm Lỗi nói tiếp: "Nếu là sính lễ thì càng ít càng tốt, nhà chúng tôi cũng không khá giả, về phần đồng hồ xe đạp gì đó, chắc hẳn cô cũng không cần, chỉ có mấy cô gái hư vinh mới muốn những thứ này."

Cậu ta nhìn Thẩm Diểu Diểu, nói: "Chắc cô không phải kiểu con gái hư vinh đâu nhỉ?"

Thẩm Diểu Diểu: "Theo tôi biết, chỉ có người đàn ông chẳng nên thân mới so đo tính toán những chuyện này."

Trước khi kết hôn còn không nỡ bỏ ra nhiều, sau khi kết hôn thì cảm thấy người phụ nữ này là người của mình nên không thể sống thiếu cậu ta được, lại càng không nỡ cho nhiều.

"Cô có ý gì?" Lâm Lỗi không vui nói: "Tôi là nghĩ cho gia đình nhỏ của chúng ta, những thứ đó chỉ có mẽ ngoài, nó không đáng, chẳng bằng tiết kiệm tiền để sống."

"Ồ, vậy tiền sau khi kết hôn do ai quản lý?"

"Tất nhiên là do mẹ tôi giữ, cô còn nhỏ tuổi, tâm lý chưa chín chắn, không biết chi tiêu bằng mẹ tôi."

Thẩm Diểu Diểu nhướng mày, nói: "Vậy chắc hẳn chúng ta không hợp."

Cô muốn sống cuộc sống tốt đẹp, nhưng không muốn làm con bò già, sống thăng trầm.

Lâm Lỗi phụt cười: "Cô đừng không biết tốt xấu, có chừng có mực. Theo tôi biết, hiện tại cô vẫn chưa có công việc, chẳng lẽ cô muốn về nông thôn sao?"

Thẩm Diểu Diểu lập tức lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Anh Lâm Lỗi, công – nông – binh là người một nhà, anh không được coi thường các đồng bào ở nông thôn."

"Cô.. .Cô đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề." Lâm Lỗi hoảng loạn nói.

Cậu ta vội đứng dậy: "Đã không hợp thì tôi đi trước đây."

Trước khi đi, cậu ta còn cầm cả mấy cái bánh táo và bốc một nắm hạt dưa trên bàn đi.

Thẩm Diểu Diểu giật giật khóe miệng.

Cái thứ gì vậy!

Cô vừa đứng dậy định đi thì một người đàn ông ngồi xuống đối diện cô đầy tự nhiên, là người vừa xem mắt thất bại, người đó cười nói: "Chào cô, có thể làm quen không?"

Không đợi Thẩm Diểu Diểu lên tiếng, đối phương đã tự giới thiệu: "Tôi tên Sở Minh Xuyên, năm nay hai mươi lăm tuổi, làm ở phòng bảo vệ trong nhà máy cơ khí, lương mỗi tháng là sáu mươi lăm tệ, cha mẹ đều đã qua đời, trong nhà chỉ có một mình tôi. Hiện tại tôi ở trong tứ hợp viện gần nhà máy cơ khí, nhà có ba phòng, nếu cô kết hôn với tôi, sính lễ có thể đưa sáu trăm sáu mươi tệ, đồng hồ và xe đạp, máy may, radio, và "ba mươi sáu chân" đều sẽ được mua."

Sở Minh Xuyên cười nói: "Cân nhắc tôi nhé."

Vốn cho rằng buổi xem mắt hôm nay lại thất bại, nhưng lại thấy một cô gái phù hợp với thẩm mỹ của anh.

Khuôn mặt hoa đào, cười lên xinh đẹp động lòng người, anh vừa nhìn đã thích, tim đập thình thịch.