Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 23

Không gian của cô không lớn, chỉ hơn sáu trăm mét vuông, chứa đầy các loại đồ vật được mua với giá 0 đồng từ thế giới tận thế.

Quần áo, túi xách, giày dép, sản phẩm điện tử, đồ trang điểm, trang sức châu báu và những vật dụng hàng ngày khác.

Xe hơi nhỏ cũng có mấy chiếc, nhưng không có nhiều xăng, có hai chiếc xe máy, một hàng xe đạp, là kiểu xe đạp công cộng như ở ven đường.

Thứ có ít nhất là thức ăn nước uống, hết cách, đây là những thứ mà người người tranh cướp.

Không gian của cô tới muộn, thời điểm đó thức ăn nước uống gần như đã bị cướp hết.

Ngoài dị năng không gian ra, cô còn có dị năng hệ mộc đã thức tỉnh.

Một mặt có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thực vật, thúc đẩy chúng sinh trưởng, mặt khác có thể thuần hóa một số thực vật đột biến có một ít trí thông minh và sử dụng chúng làm vũ khí.

Sau khi xuyên đến, dị năng không gian vẫn còn, nhưng dị năng hệ mộc lại rất yếu ớt.

Nhưng cô cũng không lo lắng, thế giới này hòa bình, tuy vật tư khan hiếm nhưng không đến mức đói chết người.

Tắm rửa xong, cô chui vào trong chăn ngủ say.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, Thẩm Diểu Diểu bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài, mặc quần áo xong, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy trên bàn dọn sẵn bữa sáng, màn thầu, dưa muối, cháo ngô và một bát canh trứng gà đặt riêng ở trước mặt Thẩm Bảo Sơn.

"Của tôi." Thẩm Bảo Sơn dùng hai cánh tay để bảo vệ, trợn mắt nhìn cô.

Thẩm Diểu Diểu trực tiếp kéo cánh tay nhỏ của cậu ta ra, bưng canh trứng gà lên, cười nói: "Của tôi."

Thẩm Bảo Sơn oa một tiếng bật khóc.

Thẩm Diểu Diểu lườm một cái, thằng bé lập tức ngậm miệng lại.

Thẩm Diểu Diểu ăn một miếng ngon lành, nhìn một nhà bốn người đang trợn mắt nhìn cô, nói châm chọc: "Tôi lớn từng này mà chẳng được ăn canh trứng gà mấy lần, thật muốn hỏi đồng nghiệp của cha, con cái nhà bọn họ cũng giống như tôi à?"

Thẩm Kiến Quốc đập bàn: "Mày có thôi đi hay không!"

Ông ta cả giận nói: "Ông đây cũng giống mày, cũng chưa được ăn mấy lần."

Vật tư được cung cấp có hạn, đôi khi dù có tiền cũng không mua được.

Thế nên trứng gà trong nhà đều để dành cho Bảo Sơn, cậu ta còn nhỏ tuổi, cần bồi bổ cơ thể.

Thẩm Diểu Diểu hừ lạnh nói: "Trước đây Tɧẩʍ ɖυng Dung cũng thường xuyên được ăn, còn cố ý khoe khoang ở trước mặt tôi."

Ánh mắt của Thẩm Kiến Quốc lập tức nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυng Dung.

Sau khi chọc tức cha ghẻ mẹ kế một trận như thường ngày, Thẩm Diểu Diểu vui vẻ chu môi huýt sáo một tiếng, tươi cười đi ra ngoài tản bộ.

"Rầm!" Một tiếng đóng sập cửa vang lên, mấy người cùng nhau thở dài một hơi, ngồi sụp ở trên ghế, ngơ ngác nhìn nhau.

Tần Mỹ Lan liếc nhìn đồng hồ một cái, mới hơn bảy giờ, nghi ngờ nói: "Sớm như vậy con bé kia đi đâu thế?"

Thẩm Kiến Quốc hừ lạnh nói: "Bà không nên giải thích cho tôi nghe chuyện mẹ con bà ăn vụng trước à?"

Tần Mỹ Lan đập bàn: "Ông nói khó nghe rồi đấy, ăn vụng là thế nào, ông là chồng tôi, nuôi vợ nuôi con không phải là chuyện đương nhiên à?"

Bà ta lườm ông ta một cái: "Con gái ông cố ý châm ngòi, chẳng lẽ ông nghe không hiểu hả?"

Trong lòng lại vô cùng thất vọng, đàn ông đàn ang mà so đo từng tí, lại còn nói bà ta ăn vụng.

Thẩm Kiến Quốc không bị lừa, ông ta nói: "Trước đây bà nói với tôi rằng trứng gà trong nhà đều là của Bảo Sơn, bản thân bà cũng không nỡ ăn."

Tần Mỹ Lan tức đến run rẩy.

Bà ta lo liệu cho cái nhà này nhiều năm như vậy, đến cả trứng gà cũng không xứng được ăn ư?

Bà ta nói: "Ông nhất quyết muốn nhận định như thế à?"

Thẩm Kiến Quốc: "Không phải tôi không nỡ để mẹ con bà ăn trứng gà, nhưng không thích bà giấu diếm tôi, không coi tôi là người nhà."

Tần Mỹ Lan nhìn ông ta chằm chằm rồi giải thích: "Cho Dung Dung ăn là bởi vì con bé bị ốm, ăn không ngon miệng, thế là bị Diểu Diểu nhìn thấy, hỏi xin tôi nhưng lúc ấy trong nhà không còn trứng gà nữa nên tôi không cho, sau đó con bé cho rằng tôi và Dung Dung ăn vụng."