Kỹ Nam Tu Tiên

Chương 5

Võ Khang Dụ nhìn nô tì kia ngoảnh đít đi cứ như con đà điểu. Hắn bỗng nhận ra ngôn ngữ nơi này hoàn toàn khác biệt với thế giới trước kia. Nhờ kí ức của thân thể này cùng hệ thống giúp kết hợp linh hồn mà hắn cảm thấy hoàn toàn bình thường. Việc thích ứng trở nên rất dễ dàng cũng giúp hắn dễ che dấu việc linh hồn bản thân bây giờ có sự thay đổi. Dù gì thì chuyện biến đổi linh hồn nếu bị phát hiện ra thì có thể sẽ mang đến vô tận rắc rối, còn không bằng bị nói là đoạt xá. Ít ra đoạt xá ở thế giới tu tiên không hiếm thấy.

Mặc dù bây giờ Võ Khang Dụ rất muốn mở hệ thống ra xem nhưng gia chủ gọi, khách nhân đang chờ nên hắn lẹ lẹ thay bộ quần áo tươm tất. Việc xuyên không làm hắn hưng phấn nhưng tiếp nhận xong thì cục diện rối rắm này cần phải sớm giải quyết. Còn tốt là hắn không có vướng bận gì ở thế giới cũ. Kiếp trước, hắn là con một. Ba mẹ kết hôn trễ nên lúc sinh ra hắn cũng khá lớn tuổi. Ba hắn mất trước, vài năm sau thì mẹ hắn cũng đi theo. Hắn cũng không có vợ hay bạn gái gì hết (Kí chủ làm xử nam thì đừng nên bày đặt). Không hiểu vì sao mà hắn có chút ngứa tai. Võ Khang Dụ nhanh chóng rảo bước ra ngoài. Vì sân của hắn ở nơi hẻo lánh nên phải tốn một đoạn thời gian mới đến nơi.

Bình thường gia chủ chẳng bao giờ gọi hắn cả, có khách nhân hay không cũng vậy. Nhưng hôm nay lại làm điều bất ngờ nàykhác biệt với thường ngày. Hắn sẽ không bị não trừu mà tưởng rằng gia chủ bỗng dưng nổi lên tình thương của cha gì đó. Năm đó người phụ thân này dùng cách gì để giật chức gia chủ thì mọi người ai ai cũng biết. Tình cha con gì đó nghe quá tởm. Nếu ráng thể hiện phụ từ tử hiếu có khi gia chủ liền bị tởm chết.

Võ Khang Dụ chợt ngừng bước vì nghĩ rằng cách này khá hay. Nhưng sau đó hắn lại tự bác bỏ. Khả năng lớn là hắn sẽ bị đập chết. Rủi ro quá cao. Tới chủ sân, Võ Khang Dụ bước vào đại sảnh, làm đủ lễ tiết chào gia chủ cùng cái bà điên kia rồi đứng sang một bên. Lúc này hắn tinh ý nhận thấy được bà ta giật mình trừng mắt rồi nhanh chóng giả bộ như bình thường.

Võ Hoằng hơi nhíu mày khi thấy Võ Khang Dụ. Thái độ của đứa con này không hiểu sao lại cảm thấy có chút khác biệt, nhưng nghĩ lại thì không thấy khác biệt ở đâu cả. Võ Khang Dụ quan sát cũng thấy cái nhíu mày này. Xem ra phán đoán của hắn có khả năng rất lớn là đã đúng.

Người hạ độc là do cái mụ chủ mẫu kia sai sử. Còn gia chủ có khả năng đã sớm biết nhưng không quan tâm đến việc hắn sống hay chết. Dù gì thì từ trước tới nay hắn cũng chưa từng gọi một tiếng phụ thân. Không nói tới việc Võ Hoằng chỉ cho phép dùng hai chữ gia chủ, hắn cũng chưa bao giờ muốn gọi hai tiếng phụ thân buồn nôn kia sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra.

Nhìn về phía bên kia, người đến quả nhiên đúng là người hắn đoán trước. Nam nhân thì ngồi gần Võ Hoằng nhìn có chút kệch cỡm. Có mấy người nam nữ thanh niên nhìn đều ra dáng người nhưng trong mắt hắn không khác gì mấy con gà loi nhoi. Từng ánh mắt tìm tòi, khinh miệt cùng ngạc nhiên khi dò xét hắn.

- Đây là phế vật nhà họ Võ sao?

- Chỉ nhìn từ bề ngoài thì không giống.

- Tu vi hắn đúng là chỉ có Luyện Khí tầng 2.

- Hắn cũng thật không biết xấu hổ mà dám thản nhiên ngồi ở đây.

- Vẻ ngoài tốt thế mà! Tiếc thật.

- Chỉ là phế vật mà thôi.

- Ngữ này mà cũng có mặt làm hôn phu của Dương gia. Chẳng lẽ hắn còn tưởng lấy biểu muội không bằng.

- Biểu muội bao lâu nay phải chịu hết bao nhiêu ủy khuất.