Kỹ Nam Tu Tiên

Chương 6

Võ Khang Dụ thoáng nhìn qua nàng. Ấn tượng vào trước đầu tiên là chủ. Dung mạo của nàng rất xinh đẹp cùng cảm giác hiền huệ thục nữ. Hắn nhận thấy được tu vi của nàng cao hơn bản thân rất nhiều. Như vậy từ ngoài nhìn tới thì hắn quả thật là không xứng với nàng.

Dương Huệ Tĩnh ngồi yên lặng ở đó mà không nói gì. Trên mặt là biểu tình rối rắm cùng xấu hổ. Dù đã qua vài năm từ lần cuối gặp mặt, nhưng xem ra vị hôn thê này của hắn cũng không mấy thay đổi. Võ Khang Dụ khẽ thở dài. Hắn có chút đoán được vì sao nàng lại rối rắm. Dù sao thì hai bên cũng có chút hảo cảm, không tới mức tình yêu gì đó nhưng nhiều năm nay cả hai đều thử cố gắng gìn giữ mối quan hệ này. Hiện tại xem ra là không được. Có một số người xem ra là không chờ nổi.

Dương Huệ Tĩnh đã cảm thấy có lỗi khi tới đây, vậy mà xung quanh còn vang lên từng tiếng loi nhoi khinh thị của tộc nhân trên lãnh địa của người khác. Nàng chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức không dám đối mặt với vị hôn phu đang ngồi phía bên kia. Dương Huệ Tĩnh chưa bao giờ cảm thấy người trong gia tộc mình lại có thể bất nhã đến như vậy. Bộ không thấy mặt gia chủ Võ gia trên kia đã hắc như đít nồi rồi sao?

Nghĩ tới đây, nàng có chút lo lắng. Dường như từ khi gia tộc có thêm một Kim Đan thì mọi người xung quanh ai cũng bành trướng. Đúng là hiện tại Dương gia không cần phải nhìn sắc mặt Võ gia nói chuyện nhưng mà chỉ có những kẻ não trừu mới khi không tự dưng đắc tội người khác mà không cần lý do. Hơn nữa hôm nay đến đây là làm gì chẳng lẽ họ không biết. Đây là chê làm đồng minh muốn làm kẻ thù hả?

- Dương huynh, người đã tới rồi. Bây giờ đã có thể nói huynh tới để làm gì đi?

Võ Hoằng khó chịu với thái độ mấy người này. Dương gia quả thật là không để Võ gia vào mắt. Võ Hoằng cũng ẩn ẩn đoán được cái con gà nghểnh cổ kiêu ngạo định làm gì. Võ Khang Dụ tới Luyện Khí tầng 2 thì như bị kẹt lại, dù có khổ công tu luyện đến mấy cũng không có tác dụng. Bấy lâu nay, cái danh phế vật lan truyền khắp nơi nhưng Võ Hoằng vẫn không đuổi Võ Khang Dụ đi vì vẫn còn cọc hôn sự này. Xem ra là Dương gia đã không chịu nổi việc thiên tài của gia tộc lại có một phế vật hôn phu.

Lúc này, Dương Huệ Tĩnh lại bất ngờ đứng lên. Nàng muốn ngăn chặn phụ thân mình gây chuyện. Dù gì thì đây cũng là việc nàng nên làm khi thành bên bội ước đầu tiên. Nàng đã sớm nghĩ như vậy thì nên thẳng thắn đối mặt.

- Bá phụ, trước tiên ta có vài lời muốn nói với Khang Dụ ca được không ạ?

Võ Hoằng thấy Dương Huệ Tĩnh khác với lũ kệch cỡm xung quanh mà hỏi rất lễ phép nên không chút do dự đồng ý. Dương Huệ Tĩnh cảm tạ một tiếng rồi quay sang nhìn vị hôn phu của mình. Lúc này hai người nhìn nhau, Võ Khang Dụ có thể nhận thấy rõ ràng chi tiết biến hóa trên gương mặt Dương Huệ Tĩnh. Nàng ra vẻ thập phần hối lỗi mà mở lời.

- Việc tiếp theo đây là Dương gia có lỗi. Muội thay mặt cho gia tộc, cũng vì bản thân mà muốn nói lời xin…

Dương Huệ Tĩnh còn chưa kịp hoàn tất câu nói thì đã bị một lực đạo kéo về phía sau. Nàng ngạc nhiên nhận ra người kéo nàng là phụ thân. Nàng càng cảm thấy không thể tưởng tượng được phụ thân sẽ làm điều bất nhã như vậy. Dương Huệ Tĩnh thoáng thấy gương mặt Võ Hoằng càng thêm đen, giống như muốn nhỏ ra mực rồi. Nàng chỉ có thể cầu mong phụ thân đừng nói cái gì điên cuồng làm mọi chuyện phức tạp. Nhưng rất tiếc rằng, Dương Vô Tri là nghe thấy con gái có ý định xin lỗi mới nhào ra ngăn lại. Bây giờ hắn lại ngẩng cao đầu dùng ánh mắt khinh thị nhìn Võ Khang Dụ.