Kỹ Nam Tu Tiên

Chương 4

Võ Khang Dụ nhận ra người đứng trước cửa. Đây là nô tì được phân phối cho hắn. Nhưng cho dù địa vị trong gia tộc thấp thì hắn vẫn là thiếu gia. Nô tì này lại ăn không chờ chết. Võ Khang Dụ hoàn toàn là tự cung tự cấp cùng với nhận được chút sự giúp đỡ từ hạ nhân khác. Tuy người này chỉ là khinh miệt, không mắng chửi đánh đập gì đó, nhưng nàng cũng không hoàn thành bổn phận của một nô tì. Yêu cầu của Võ Khang Dụ rất thấp nhưng nàng căn bản là không có ý định hoàn thành còn ăn bớt chút đồ được gửi cho hắn. Một chút sự hắn sẽ bỏ qua, nhưng là coi như từ nay về sau nàng như thế nào thì cũng không liên quan tới hắn.

Nô tì đứng chống nạnh trước cửa (Người mà kí chủ thậm chí còn không thèm nhớ tên). Nàng không biết rằng bởi vì phong cách hành sự lâu nay đã khiến nàng mất đi cơ hội quý giá. Lúc này nàng ngạo nghễ quét mắt nhìn căn phòng. Khi thấy Võ Khang Dụ đứng trước gương thì giật mình.

Thật ra thì ngoài việc nổi tiếng là phế vật, Võ Khang Dụ còn nổi tiếng vì vẻ bề ngoài của hắn. Thân hình cao lớn hơn rất nhiều nam nhân khác. Dung mạo soái khí nam tính rất thu hút ánh nhìn nữ nhân. Bây giờ nhìn lại, nô tì cảm giác có chút choáng ngợp. Khác với trước, chỉ biết tu luyện mà có chút âm trầm thanh lãnh cự người ngoài ngàn dặm. Bây giờ Võ Khang Dụ có một cổ tự tin từ trong xương cốt. Mặc dù vẫn thanh lãnh nhưng khí thế lấn áp bức người. Nói đùa! Anh đây bây giờ là nam chính ngựa giống xuyên không có bàn tay vàng hệ thống. Tương lai tươi sáng đang chờ đợi hắn. Hắn mà sẽ thiếu tự tin sao?

Nô tì khi nhìn trang phục hiện giờ thì không khỏi đỏ mặt. Bởi vì quần áo có chút lộn xộn (vì cái trò biếи ŧɦái) mà đồ bình thường lại có vẻ hoang dã tùy tính. Đây là do lúc nãy Võ Khang Dụ chỉ kịp chỉnh sơ sơ thì nô tì này đã xông vào. Dù sớm biết nàng vẫn luôn hành xử như vậy, Võ Khang Dụ vẫn không nhịn được mà nhăn mày. Gương mặt thanh lãnh nay thêm phần sát khí vẫn không làm nô tì lùi bước.

Nói nhảm! Phế vật luyện khí tầng 2 thì có gì phải sợ. Ngược lại, vẻ nam tính bạo lều này khiến nô tì này cảm giác như phía dưới muốn ướt. Nàng không kiêng nể gì mà đưa ánh mắt da^ʍ tà về phía người nam nhân đáng lẽ ra là thiếu gia nàng phải phục vụ cẩn thận.

“Cái này kĩ nữ!” Võ Khang Dụ nhận ra ánh mắt này. Trong quá khứ hắn thường xuyên cảm nhận được. Vài lần hắn cởi trần luyện kiếm thì nàng đứng một bên nhìn chảy nước miếng. Cho dù lúc đó là tên cuồng tu luyện thì Võ Khang Dụ vẫn nhận ra mà đuổi nàng đi. Về sau cho dù ướt sũng mồ hôi có chút khó chịu thì hắn vẫn phải mặc quần áo đàng hoàng để tập luyện.

Võ Khang Dụ cảm thấy chán ghét ghê tởm. Nhất là khi nhận ra được nàng động dục như một con cɧó ©áϊ. Làm hạ nhân, nàng lại dám mơ ước tới chủ tử còn không kiêng nể mà không che lấp du͙© vọиɠ của mình ngay trước mặt thiếu gia của gia tộc. Tâm tình của hắn trở nên cực kì kém khi nhận ra mình bị coi khinh tới mức nào.

Điều làm hắn chán ghét ghê tởm không phải vì nàng có dung mạo xấu xí (Thừa nhận đi kí chủ, đây mới là nguyên nhân chính) mà là nàng một bên khinh thị coi thường một bên lại thèm thuồng thân thể của hắn. Này thật là buồn nôn. Hắn nhăn mày sẵng giọng hỏi.

- Có chuyện gì?

Lời này làm nữ nhân phục hồi tinh thần. Nàng có chút đáng tiếc vì kẻ này chỉ có vẻ ngoài. Đã hơn 15 tuổi rồi mà chỉ là Luyện Khí tầng 2, một phế vật không hơn không kém thậm chí còn không xứng với một hạ nhân là nàng. Có thiên tài thậm chí đã tới Trúc Cơ. Nếu sau này Võ Khang Dụ được hệ thống phổ cập một số thông tin cơ bản mà nghe thấy những lời này thì có mà lăn ra sàn ôm bụng cười. Chỉ có nơi hẻo lánh này mới xem những kẻ đó là thiên tài. Nàng còn dương dương tự đắc làm như mình biết rất nhiều.

Nô tì này thu hồi ánh mắt, cảm thấy có chút đáng tiếc. Dù gì vẻ ngoài cũng tuyệt hảo, nàng sẽ không lấy một phế vật làm chồng nhưng nếu chỉ là chơi một trận thì cũng tốt. Có điều nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí thì không cần nghĩ cũng biết là không thể. Nàng lại không dám cưỡng ép vì dù gì hắn vẫn là thiếu gia. Nàng chỉ bực tức theo mệnh nói một câu rồi nhanh chóng rời đi.

- Có khách tới nên gia chủ gọi ngươi.