Quý Trầm Tuyên cười một cách đầy miễn cưỡng: "Được rồi, xả nước đi."
Tiêu Trì quay đầu nhìn hắn, ánh mắt qua lớp bọt và hơi nước mang theo chút mê man ngơ ngác, cẩn thận suy nghĩ bước tiếp theo rồi lặn thẳng xuống nước.
Quý Trầm Tuyên giật mình, logic của người này luôn đơn giản và thô bạo ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi một lát, Tiêu Trì vẫn giữ nguyên tư thế cắm đầu không động đậy.
"Ê, có thể dậy được rồi." Quý Trầm Tuyên nhăn mày, đẩy vai anh.
Ào.
Tiêu Trì bất ngờ ngồi dậy, nước bắn tung tóe, làm cả người Quý Trầm Tuyên ướt đẫm.
Mái tóc ướt sũng dính chặt lên trán, từng giọt nước rơi xuống từ đuôi tóc, quần áo trên người càng thêm lôi thôi, để lại vết loang lổ, gương mặt hắn không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Tiêu Trì, ánh mắt như muốn xuyên thủng đối phương.
Tiêu Trì thấy sắc mặt hắn không tốt liền thăm dò: “Anh cũng muốn tắm à?”
“Không!” Quý Trầm Tuyên hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu cảm xúc đang dao động: “Tắm xong thì ra ngoài.”
Đổi một bộ đồ khô ráo, Quý Trầm Tuyên lấy một cốc nước lạnh rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, lau mái tóc ẩm ướt.
Một lúc sau, Tiêu Trì đi chân trần lên tấm thảm lông mềm mại, không hề ý thức bản thân đang trần trụi không mảnh vải che thân mà vô tư đi vào phòng ngủ.
Đèn đứng góc tường sáng tối, chàng trai sải đôi chân dài bước vào vùng có ánh sáng, ánh đèn màu ngà chiếu lên làn da trắng như nõn mịn màng.
Quý Trầm Tuyên thở dốc, hắn bất ngờ quay đầu sang một bên, chỉ để lại vành tai đỏ ửng hướng về phía anh: “Tắm xong đừng có thả rông! Mặc đồ vào!”
Tiêu Trì lặng lẽ nói: “Quần áo ướt, mặc không thoải mái.”
“…”
“Dưới mũi anh có chút đỏ đỏ?”
Quý Trầm Tuyên bất đắc dĩ che mũi, lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ hoàn toàn mới: “Cậu mặc tạm của tôi, mai tôi sai người mua đồ mới.”
Tiêu Trì tò mò nhận lấy, lập tức kéo lên đầu.
“... Cậu mặc ngược rồi.” Một đêm trôi qua, Quý Trầm Tuyên cuối cùng cũng nhận ra tình trạng thiếu kiến thức sống cơ bản của anh, hắn hoàn toàn bỏ cuộc, chấp nhận làm một người giữ trẻ.
Cẩn thận cài từng khuy áo, Quý Trầm Tuyên giữ vẻ mặt nghiêm túc đẩy người vào trong chăn, lặp đi lặp lại: “Đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn ngủ.”
Nói xong, hắn tắt đèn vừa định rời khỏi phòng khách thì lại bị anh kéo lại.
Trong màn đêm, ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu rọi qua cửa kính.
Đôi mắt của Tiêu Trì sáng lên, anh nhìn hắn chăm chú: “Ngày mai anh còn ở đây không?”
Quý Trầm Tuyên sững sờ.
Tiêu Trì kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Anh sẽ luôn ở trong căn phòng tối này chứ?”
Căn phòng tối?
Quý Trầm Tuyên im lặng một lúc, nhỏ giọng trả lời ngắn gọn: “Sẽ.”
Dường như Tiêu Trì đã thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nhắm mắt lại.
“…”
Một lúc sau, Tiêu Trì mở mắt ra, chớp mắt hoài nghi: “Sao anh chưa đi?”
“… Cậu buông quần áo của tôi ra.”
“Ồ.”
Ngày hôm sau, phía chân trời xa xôi dần lóe lên một dải sáng mờ.
Quý Trầm Tuyên thức dậy rất sớm, thậm chí còn sớm hơn bình thường, mặc dù đêm qua hắn đã ngủ muộn.
Hắn luôn có giờ giấc sinh hoạt rất đều đặn, đồng hồ sinh học của hắn chính xác như đồng hồ báo thức. Động tác thức dậy của hắn cực kỳ mạnh mẽ, như thể mỗi phút, mỗi giây đều không được lãng phí.