Trước đây, người hầu trong nhà xin nghỉ để về quê ăn Tết, Quý Trầm Tuyên không muốn tuyển người mới khi không hiểu rõ về họ, còn tay nghề của robot gia dụng thông minh lại quá thô kệch, hắn đành tự mình vào bếp nấu ăn trong khoảng thời gian này, hoặc đơn giản hơn hắn sẽ giải quyết bữa ăn ở căng tin của công ty.
Bây giờ trong nhà có thêm một miệng ăn, hắn thực sự có chút không quen.
Quý Trầm Tuyên rửa mặt xong, đứng trước gương từ tốn thắt chiếc cà vạt màu xanh đậm, nhưng tâm trí hắn đã bay qua bức tường, đến căn phòng khách bên kia, không biết đêm qua người kia ngủ thế nào?
Hắn đứng trước cửa phòng khách, do dự hồi lâu mới gõ cửa nhưng đợi mãi mà không thấy ai đáp lại.
Vặn nắm cửa, một luồng gió lạnh ùa ra, Quý Trầm Tuyên nhíu mày, trong nhà rõ ràng đã bật máy sưởi, sao căn phòng này lại lạnh như thế?
Ánh bình minh màu vàng nhạt lọt qua khe rèm chiếu vào phòng ngủ, Quý Trầm Tuyên nhìn chiếc giường trống không, bỗng nhiên trong lòng hắn bị đánh bộp một cái, hắn hoảng hốt phát hiện ra Tiêu Trì biến mất rồi?!
Cửa sổ sàn nhà mở toang, gió Bắc tranh nhau xông vào, thổi bay rèm cửa lên cao.
Hắn trầm mặc như nước, nhanh chóng tiến đến cạnh cửa sổ, dáng người co ro ôm đầu gối ở góc ban công lập tức hiện ra trong tầm mắt.
“…” Trong chốc lát Quý Trầm Tuyên nghe thấy tiếng tảng đá lớn rơi xuống đáy lòng, chưa kịp thở phào đã cau mày, thằng nhóc này, có giường không ngủ, cứ ngồi đây để làm gì, định dọa ai đây!
“Tỉnh dậy đi!”
Tiêu Trì bị đánh thức, mở mắt ra thấy tay chân hơi cứng đờ và tê rần, khuôn mặt tuấn tú nhưng tái mét lấp đầy tầm nhìn của hắn.
Buổi sáng giữa mùa đông, sương đọng trên cành cây đang dần bị gió thổi thành tinh thể băng.
Dù Tiêu Trì có thân hình khác thường so với người thường, nhưng dưới cái lạnh giá, làn da anh cũng sẽ trở nên trắng bệch, cả người lạnh lẽo, như thể vừa được kéo lên từ dưới hầm đá.
Nhìn thấy hắn, Tiêu Trì tỏ ra vui mừng, nụ cười hiện lên hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt đã bị lạnh buốt suốt một đêm, bỗng chốc trở nên sinh động, dưới ánh sáng bình minh lấp lánh rực rỡ: “Anh vẫn ở đây.”
Quý Trầm Tuyên không nói một lời kéo người vào nhà, khẽ khép cửa sổ sàn lại, gió Bắc ào ạt đập vào cửa kính và cuốn đi phương khác.
Không khí ấm áp trong nhà nhẹ nhàng bao quanh, Tiêu Trì co người rúc mình vào chăn, cảm nhận sự mềm mại, nhanh vùi đầu xuống, không muốn di chuyển nữa.
“Tại sao cậu không ngủ trên giường mà lại ngồi ngoài này làm gì?” Quý Trầm Tuyên nhìn xuống anh từ trên cao, môi mím chặt khiến khuôn mặt trở nên mỏng và lạnh.
Tiêu Trì không hiểu nổi sự tức giận của đối phương, ánh mắt đổ dồn xuống sàn nhà bị ánh sáng buổi sáng làm lóe lên, nhẹ nhàng nói: “Bên ngoài có ánh sáng.”
Không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, Quý Trầm Tuyên mất vài giây mới phản ứng lại, môi mấp máy, mất một lúc lâu vẫn không nói được lời nào.
Tiêu Trì nhìn anh với vẻ mặt hoang mang: “Không ra ngoài được sao?”
“…Không phải.” Giọng nói của Quý Trầm Tuyên luôn trầm thấp, nhưng khi gọi tên anh, lại giống như một tiếng thở dài: “Tiêu Trì, cậu sợ bóng tối à?”