Hắn theo tiếng nước tiến lên hai bước, ngạc nhiên khi thấy cửa phòng tắm mở toang hết cỡ, hơi nước ấm áp lan tỏa, ánh sáng mờ ảo từ đèn chiếu qua làn sương mù.
Quý Trầm Tuyên không dám tiến lên cho dù đây là biệt thự của mình, tiếng rầm rì vang lên liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn.
Giây tiếp theo, cơ thể hắn cứng đờ.
Đầu Tiêu Trì đầy bọt xà phòng, nửa người trước ló ra, quần áo cũng không cởi, áo sơ mi trắng đã ướt đẫm, dính chặt vào người, phác họa rõ từng đường nét của ngực và vai.
Tiêu Trì nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi nghiên cứu cả buổi vẫn không hiểu con người tắm như thế nào."
Quý Trầm Tuyên: "…"
Hắn hít một hơi thật sâu, tâm trạng phức tạp bước vào phòng tắm, bong bóng bay khắp nơi, dưới ánh đèn phản chiếu sắc màu cầu vồng.
"Đầu tiên, khi tắm phải đóng cửa." Hắn nhấn mạnh với vẻ mặt nghiêm túc, đóng cửa lại, che đi cảnh xuân bên trong.
"Và cởϊ qυầи áo." Quý Trầm Tuyên hơi quay lưng đi, từ góc độ của Tiêu Trì, chỉ thấy được một vành tai đang nhẹ nhàng động đậy.
"Ồ." Tiêu Trì đồng ý, làm theo từng bước, hai tay nắm lấy cổ áo, kéo mạnh sang hai bên.
Một chiếc cúc áo bật ra, vẽ một đường parabol nghịch ngợm trong không trung, và rơi đúng vào gáy Quý Trầm Tuyên.
Hắn ngạc nhiên quay lại, thì bất ngờ bị một bộ ngực và bụng cơ bắp săn chắc xâm nhập vào tầm mắt.
Cơ thể Tiêu Trì mảnh mai nhưng rắn chắc, theo nhịp thở co giãn trong hơi nước ẩm ướt, đường nét hai bên mượt mà thu hẹp dần về phía eo chật hẹp, tuyến nhân ngư sắc nét như được chạm khắc, kéo dài tới chiếc quần ướt nhẹp và lỏng lẻo...
"Anh…" Một tiếng hét ngắn ngủi bị nghẹn ở cổ họng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt của Qúy Trầm Tuyên đột nhiên trở nên sâu thẳm, vậy mà người kia còn mở to đôi mắt đen láy, ngây thơ nhìn hắn.
"Ngay cả quần áo cũng không biết cởi à?"
Tiêu Trì thản nhiên nói: "Trước kia tôi chẳng bao giờ phải tự mình thay quần áo cả, lúc nào cũng có chương trình tự động làm việc đó."
"…Được rồi."
Khi lột sạch quần áo của kẻ không thể tự chăm sóc bản thân này và nhét anh vào bồn tắm, Quý Trầm Tuyên bỗng cảm thấy như mình đang nuôi một con búp bê khổng lồ.
Hắn thất thần nghĩ, hóa ra đằng sau hình tượng tinh tế và thanh lịch ấy lại ẩn giấu một gương mặt như thế này, trên toàn thế giới chỉ mình hắn biết bí mật này …
"Sau đó thì sao?" Tiêu Trì co chân ngồi trong bồn tắm, ngước nhìn lên với đôi mắt đầy mong đợi, bọt sữa trắng xóa phủ đầy người, che khuất cảnh tượng dưới nước.
Quý Trầm Tuyên ho nhẹ một tiếng, lấy một ít dầu gội xoa trong lòng bàn tay rồi thoa lên đầu đối phương: "Nhắm mắt lại."
Mái tóc của Tiêu Trì mềm mại màu hạt dẻ, có chút xoăn tự nhiên, bây giờ mái tóc ướt nhẹp dính trên đỉnh đầu phủ đầy bọt trắng, ngón tay của Quý Trầm Tuyên lướt qua sợi tóc, hắn cảm thấy khá mới mẻ và thú vị.
Tiêu Trì thích thú nhắm mắt lại: "Bên trái hơi ngứa một chút."
Quý Trầm Tuyên đột nhiên dừng tay, khóe miệng giật giật, tổng giám đốc Hoàn Nghi đáng kính như hắn, sao lại phải làm việc của thợ làm tóc?
"Tự mình làm đi." Hắn mím môi đi đến bồn rửa rửa tay, khóe mắt nhìn lướt qua gương thấy một cái đầu đầy bọt trắng, anh cố gắng xoa đầu một cách vụng về, làm bọt bay tứ tung.