Giang Ngôn cũng không quan tâm, mạng người quả thực cấp bách hơn, cậu vươn tay ôm lấy người bên cạnh, vận khí bay lên.
Vừa mới thích nghi với bóng tối bên dưới, bỗng chốc bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, có chút lóa mắt, nhưng Dung Dữ dường như không hề bị ảnh hưởng bởi điều này, ung dung đi lại như thể đang ở trong sân sau nhà mình.
Giang Ngôn mất một lúc mới điều chỉnh lại thị giác.
"Tiên hữu, mạng người quan trọng, các sư huynh đã đi trước, ta dẫn đường cho các vị."
Giang Ngôn ngước nhìn lên chỗ phát ra tiếng nói, đó là cô gái mặt búp bê, cậu đoán rằng đây là người có chiến lực cao nhất trong nhóm họ, tám phần là sợ họ gặp nguy hiểm nên ở lại.
Thiếu niên này chắc chắn không đơn giản, không phải nam chính chứ? Nhưng tính toán thời gian thì nam chính vẫn chưa xuất hiện.
Dòng thời gian ghi chép trong sách là sau khi nam chính xuất hiện, dựa vào một số người đứng đầu các phái hiện nay, Giang Ngôn suy đoán rằng đây là thời điểm trước khi nam chính ra đời.
Những sự việc xảy ra đều không được ghi chép trong sách, cậu chỉ có thể tự mình đối phó để sống sót, tuy nhiên Dung Dữ quả là giỏi, không ngờ lại sớm trở thành ma tôn.
Hai người đi theo sau cô bé, Giang Ngôn cảm thấy tay mình bị vướng víu khó chịu, mới nhớ ra còn mang theo đồ, vội vàng vừa đi vừa tháo.
Lúc nãy đeo cho nhanh, cậu tùy tiện buộc một nút trên tay, không ngờ lại thành nút chết không thể tháo được.
Dung Dữ đi một lúc cũng nhận ra Giang Ngôn ở bên cạnh đang vặn vẹo người, như có côn trùng chui vào người, lắc lư không ngừng.
Mặc dù không phải ai cũng có thể nhẫn nhịn như y, nhưng cũng không thể mất bình tĩnh như vậy giữa thanh thiên bạch nhật chứ.
Y nhịn không nổi gập lại chiếc quạt trong tay, nghiêng đầu định mắng mỏ Giang Ngôn một phen, thì nhìn thấy cậu đang tháo thứ gì đó trên tay.
Giang Ngôn bước đi hai bước, tay cử động sai lệch, Dung Dữ mới nhìn rõ, đó dường như là một đôi găng tay bảo hộ, bao bọc toàn bộ bàn tay.
Không biết chất liệu gì, trông mềm mại, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng lấp lánh, dây buộc trên găng tay được sử dụng để điều chỉnh độ rộng chật.
Trong khi đó, Giang Ngôn đang vật lộn với dây buộc trên người. Cậu cắn răng nghiến lợi, cố gắng kéo mạnh nhưng không tài nào cởi được. Giống như não bộ và cơ thể đang tranh giành quyền kiểm soát vậy, thật kỳ quặc.
Nhưng trong đầu Dung Dữ lại không phải những suy nghĩ đó, y siết chặt quạt trong tay, gân tay nổi lên.
Y thậm chí không hề ghê tởm khi Giang Ngôn sờ tay người khác, ngược lại cậu còn đeo găng tay trước, cái đồ vô ơn này, bản thân y hơn cái con ác quỷ kia nhiều.
Với khuôn mặt và vóc dáng này của y, đi đến đâu cũng có một đống người theo đuổi, Giang Ngôn có phải là mù rồi không? Ngày ngày đối mặt với y, mà lại còn có thể thích loại rẻ tiền đó.
Chắc hẳn là do y chưa giáo huấn cậu đủ, về nhà phải ép buộc hắn ta ngủ dưới nền nhà trong phòng mình để sửa đổi thói quen này, dù sao cũng phải tìm một cái đẹp hơn.
Dung Dữ vừa suy nghĩ vừa đánh giá Giang Ngôn, trước đây y chưa từng nhìn kỹ thuộc hạ ngoan ngoãn nghe lời này, giờ nhìn kỹ lại, mày kiếm mắt phượng, ánh mắt như sao sáng, quả là một thanh niên tuấn tú.
Hôm nay vẫn mặc một thân áo đen, nhưng hoa văn trên áo dường như có chút khác so với hôm trước, chiếc đai lưng ôm sát cơ thể cậu uốn qua lượn lại, khi đi hai chân dài thon thả thoắt ẩn thoắt hiện.
Giang Ngôn trông ... cũng được nhỉ?
Dung Dữ không biết mình đã nhìn chằm chằm như vậy bao lâu, cho đến khi Giang Ngôn cởi bỏ bao tay, thở phào nhẹ nhõm nhét vào tay áo.
Cái tên thuộc hạ đáng chết này, dựa vào đâu mà dám ghét bỏ mình!
Mùi yêu khí phía trước càng lúc càng nồng nặc, vẻ mặt Giang Ngôn cũng càng trở nên nghiêm túc, con yêu quái này có vẻ khác với những gì cậu tưởng tượng, trong mùi yêu khí này có một mùi máu tanh nồng nặc.
Yêu tu bình thường tu luyện chỉ mang trên mình yêu khí thuần khiết, phương pháp tu luyện của thứ này nhất định vô cùng tàn nhẫn.
Phương pháp tu luyện của yêu và ma gần giống nhau, có kẻ bẩm sinh là ma tộc, như Giang ngôn, cậu không thể tu tiên, không cảm nhận được linh khí, mà có kẻ sau này sa vào ma đạo, như Cố Phán.
Không phải ai cũng có thể tu tiên, nhưng ai cũng có thể tu ma, con đường tu tiên bằng phẳng, cuối cùng có thể phi thăng thành thần, nhưng con đường tu ma gập ghềnh, quanh co, suốt dọc đường đấu tranh với trời, dù đạt đến trình độ cao, vẫn là ma, chỉ dừng lại ở đó.
Tuy nhiên, thành quả tu ma vô cùng rõ rệt, tu tiên vài trăm năm mới lên một bậc, ma tu chỉ vài năm đã có thay đổi to lớn, nếu sử dụng những thủ đoạn tà đạo, như yêu ma có thể hấp thụ tinh khí người khác để tu luyện, sẽ thăng tiến nhanh hơn.