Ma Đầu Cũng Sầu Lo Cho Sắc Đẹp

Chương 20

Mọi việc đều có hai mặt, họ cũng dễ dàng mất kiểm soát ham muốn của bản thân, cuối cùng trở thành cỗ máy gϊếŧ chóc không lý trí, kết cục cuối cùng thường là tự sát hoặc bị người chính đạo gϊếŧ chết.

Cũng có những ma tu chính thống như Giang Ngôn, tu luyện không khác gì so với tu tiên, tiến bộ cũng chậm rãi, nhưng loại ma tu thực dụng này lợi hại hơn nhiều so với những kẻ cùng cấp bậc.

Số phận vốn đã bất công, lúc nào cũng có người được trời ưu ái, ngay cả ma tu cũng có phân chia hạng bậc, họ có lợi thế bẩm sinh, cao hơn hai cấp bậc so với tu tiên cũng không phải là đối thủ của họ.

Giang Ngôn không nhớ rõ ký ức thời thơ ấu, nhưng cậu cũng không phải là ma tộc thuần chủng, cậu là con lai giữa người và Ma, mẹ là ma tộc thuần chủng, cha cậu là ai, cậu cũng không biết.

Có vẻ như cậu chỉ có một chút ký ức về mẹ, đó là một Đại Ma vô cùng mạnh mẽ, sống với cậu không lâu liền bỏ đi, sau đó không còn tin tức gì về bà nữa, có lẽ đã chết rồi, trong ký ức mẹ cậu cũng có mùi máu tanh nồng nặc, e rằng cũng không phải là người tốt lành gì.

Trên người Giang Ngôn có ma văn. Khi lang thang, có những người phàm tốt bụng nhìn thấy cậu có dung mạo khôi ngô nên muốn nhận nuôi, sau đó khi lộ ra ma văn thì bị mọi người ghét bỏ, gặp gỡ tu sĩ còn phải chạy trốn, vì sợ bị họ gϊếŧ.

Mối quan hệ giữa tiên và ma luôn rất căng thẳng, trong ma tu, những người sinh ra là ma chỉ chiếm một phần rất nhỏ, có thể còn chưa đến một phần vạn, đa số đều tu luyện bằng tà pháp.

Dù sao, trên đời này có quá nhiều chuyện bất công, chỉ có thể dựa vào chính mình, trong thời đại người, ma, yêu, tiên cùng tồn tại, thực lực mới là sự đảm bảo tốt nhất cho bản thân.

Giang Ngôn đang ở đây suy nghĩ miên man thì nghe thấy cô bé kia gọi một tiếng: "Sư huynh!"

Giang Ngôn lúc này mới thu hồi suy nghĩ, hướng về phía đó nhìn lại. Hoá ra bên kia đã đánh nhau rồi, mọi người hoảng loạn tứ tán, tiếng la hét vang vọng khắp nơi. Nhà cửa và các công trình kiến trúc bị phá nát tan tành. Nhóm đệ tử chính phái vây quanh một con cóc khổng lồ ở giữa, kiếm quang lấp lánh, đủ loại bùa chú kỹ năng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Cô gái dẫn đường cầm kiếm xông pha vào trận chiến.

Giang Ngôn không tiến lên, cậu là ma tu, ra tay bừa bãi sẽ bại lộ thân phận, đến lúc đó tình hình sẽ trở nên phức tạp hơn.

Mà Cố Phán lại vội vã luồn lách trong đống đổ nát, vẻ mặt lo lắng, có lẽ đang tìm kiếm cô gái đó.

"A Ngôn, sao cậu không đi giúp nàng ta?"

Không biết có phải là ảo giác của Giang Ngôn hay không, cậu cảm thấy giọng nói của Dung Dữ so với trước đây có thêm chút kỳ lạ.

Giang Ngôn muốn quan sát biểu cảm của Dung Dữ lúc này, nhưng Dung Dữ lại đứng rất gần cậu, muốn nhìn thấy khuôn mặt của y, Giang Ngôn chỉ có thể ngẩng đầu lên: "Chẳng phải đã có người giúp nàng ta rồi sao, tôi đi làm gì?"

Nói xong cậu mới cảm thấy giọng điệu của mình có phần quá trớn, trong lòng khẽ sợ hãi, thật ra dạo này Dung Dữ tra tấn cậu đến mức có chút thần kinh, giọng điệu cũng trở nên không tốt,

Dung Dữ không để ý đến giọng điệu của cậu: "Mọi người đều nói một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, sao lòng dạ A Ngôn lại cứng rắn như vậy?"

Không ngờ cậu không những lẳиɠ ɭơ mà còn là kẻ phụ bạc, Dung Dữ nhìn xuống khuôn mặt non nớt của Giang Ngôn, dường như vẫn còn mang chút vẻ trẻ con, khuôn mặt này không giống ma tu, mà giống hệt người chính đạo.

Người ta nói tâm sinh tướng, Giang Ngôn quả là kỳ lạ.

Ánh mắt Dung Dữ từ trên mặt nhìn xuống ngực Giang Ngôn, sự tò mò khiến y muốn móc tim Giang Ngôn ra so sánh với khuôn mặt này, xem rốt cuộc vấn đề ở đâu.

Giang Ngôn không hiểu gì, vợ chồng nào, lúc nào có vợ chồng, nói ai vậy?

Mỗi chữ trong câu hỏi Giang Ngôn đều hiểu, nhưng khi ghép lại cậu lại không hiểu.

Cậu không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, nên đành giữ im lặng, cúi đầu suy nghĩ ý tứ của nó.

Nhìn thấy cậu không nói gì, Dung Dữ càng tức giận hơn, chẳng lẽ còn muốn giấu mình? Kẻ hầu hạ y ngày đêm, ăn mặc sinh hoạt đều do mình lo liệu, giờ lại muốn lấy vợ sinh con, đến nước này mà còn giả vờ không biết.

"Ôi, chẳng lẽ A Ngôn của chúng ta ngại ngùng rồi sao?"

Tuy là giọng điệu đùa cợt, nhưng Giang Ngôn hiểu rõ Dung Dữ, cậu nghe ra được ba phần sát ý ẩn chứa trong đó. Nếu cậu không nói gì đó, mạng nhỏ của cậu sẽ khó giữ.

"Không phải, chủ nhân, thuộc hạ không hiểu ngài đang nói về vợ chồng gì ạ." Giang Ngôn không hiểu ý Dung Dữ, không dám đoán mò, nên chọn cách nói thật.

Nhìn vẻ mặt giả ngốc cố tình không thừa nhận của cậu, sắc sẫm trong mắt Dung Dữ càng ngày càng đậm. Chắc chắn cậu giả vờ như vậy là vì sợ mình phát hiện ra mối quan hệ của họ, lỡ ra có ngày nào nổi điên gϊếŧ chết con yêu tinh đó.